11
Từ Thẩm phủ trở về, ta lại ghé qua tửu lâu.
Lần trước gặp mặt nhận nhầm người, lần này vẫn phải tiếp tục bày trò.
Vị thư sinh kia họ Ngô, tên Hàn Chi, tổ tiên cũng từng làm quan, chỉ là gia cảnh sa sút, đến đời hắn thì ngoài một phòng đầy sách, ngay cả một đồng cắc cũng chẳng có.
Ngày thường sống dựa vào nghề sao chép sách, mộng tưởng duy nhất chính là đỗ trạng nguyên, rạng rỡ tổ tông.
Ngô Hàn Chi là người thật thà chất phác, ánh mắt không biết đặt đâu, chỉ cúi đầu nhìn bàn, lúng túng nói: "A Chu cô nương cứ tuỳ ý gọi món, bạc... để ta trả."
Ta liếc qua bộ y phục bạc màu, chắp vá đầy mảnh của hắn, liền biết hắn đang mạnh miệng.
Ta gọi tiểu nhị, một hơi điểm mấy món đặc sản của quán, rồi giả vờ e ngại: "Ái chà, không biết có phải ta gọi quá nhiều, quá đắt rồi không?"
Ngô Hàn Chi lau mồ hôi, vội đáp: "Không sao, A Chu cô nương thích là được. Tiểu sinh có chút tài mọn, thấy bảng thực đơn của quán đã cũ, ta có thể giúp họ chép lại một lượt, không thì làm chân ghi sổ mấy ngày cũng được..."
Ngô Hàn Chi nghiêm túc suy nghĩ, ta sợ hắn thật sự tháo luôn bảng thực đơn xuống đem đi chép, liền vội vàng móc tiền ra trả cho tiểu nhị.
Vừa ngẩng đầu, liền đối ngay ánh mắt Tạ Thiệu Hành đang ngồi ở nhã gian lầu hai.
Dạo này thịt của Hầu phủ đều lấy từ tiệm ta, mỗi lần đưa thịt ta đều cố ý cho thêm ít lòng heo, thận heo, coi như chăm sóc khách quen.
Ta nâng chén trà ra hiệu chào hắn, ai ngờ hắn chẳng nể mặt, đóng ngay cửa sổ lại.
Ta quyết định hôm nay không đưa lòng heo, thận heo cho hắn nữa.
Đang ăn cùng Ngô Hàn Chi, Tạ Thiệu Hành liền xuống lầu.
"Hồi nãy mấy món ta gọi với chưởng quầy, chỉ cần năm mươi văn, A Chu, cô lừa ta."
"Vị công tử này, ngài nhận nhầm người rồi chăng? A Chu cô nương người xinh tâm thiện, tuyệt đối không lừa người, hay là ngài muốn giở trò ngậm m.á. u phun người?"
Ngô Hàn Chi đứng dậy, muốn chắn trước mặt ta.
Biết rõ Tạ Thiệu Hành là kẻ nhỏ mọn, ta vội nói với Ngô Hàn Chi một câu xin lỗi, rồi kéo hắn rời khỏi tửu lâu.
"Hầu gia định thế nào đây?"
"Nhìn bộ dạng cô, chắc chắn sẽ không trả lại tiền, vậy thì nấu cho ta mấy bữa, coi như bù lại."
Hợp lý, đôi bên cùng có lợi.
Dù sao mấy món lòng heo, thận heo đó vốn là chuẩn bị cho hắn.
Còn về công cán của ta? Tất cả đều đã tính gọn trong giá thịt rồi.
12
Tạ Thiệu Hành cứ cách hai ba ngày lại ghé một lần, ăn đến nỗi khuôn mặt góc cạnh như điêu khắc của hắn giờ cũng có chút tròn trịa.
Mà những ngày hắn không đến, Ngô Hàn Chi lại tới giúp ta ghi sổ.
Ta vui như mở cờ trong bụng, ta vốn không biết chữ, việc ghi chép đều dựa cả vào đầu óc, nay cửa hàng thịt mỗi ngày một phát đạt, ta còn thuê thêm mấy tiểu nhị, đang tính mở thêm vài phân tiệm, rồi đón ông nội lên hưởng phúc.
Hôm nay là ngày phát lương, ta cẩn thận gói bạc đưa cho Ngô Hàn Chi.
Hắn mãi không chịu nhận, chỉ khẽ nói: "A Chu cô nương, ta đến đây không phải vì bạc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!