Lòng heo được ta dùng nước kiềm rửa sạch sẽ, không chút mùi tanh.
Thận heo được rút sạch gân hôi, đem xào lửa lớn với ớt, cay nồng thơm lựng.
Nồi canh thịt heo sôi ùng ục trong nồi đất, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp tiểu viện.
Tạ Thiệu Hành từ trước tới nay nào từng nếm qua loại thức ăn thô tục mà đậm đà khói lửa nhân gian này, lúc đầu còn do dự, ăn được mấy miếng liền không dừng lại được nữa.
"Ta thật không ngờ, mấy thứ này cũng có thể làm ra hương vị mỹ diệu như vậy."
Ta cười hì hì nói: "Chỉ là những thứ này thường được đám tiểu thương thô phu ăn, các vị quyền quý các người liền khinh thường cho là hạ tiện mà thôi. Sau này đợi ta có bạc, nhất định mở tửu lâu lớn nhất kinh thành, đến khi ấy, chỉ e các vị cũng tranh nhau mà tới."
Ta gắp một đũa thận heo, ăn một miếng, khoái chí không thôi.
"Nhưng ta cũng không cảm thấy nó hạ tiện, chẳng qua là trước giờ chưa từng biết có cách ăn như vậy, cũng giống như A Chu cô nương, không ngờ nữ tử cũng có thể sống tùy ý tiêu sái đến thế."
Tạ Thiệu Hành trầm ngâm một lát, lại thốt ra: "Kỳ thực... ban hôn cũng không phải không thể."
Ta nghiêng người, mắt nhìn thẳng vào đáy mắt Tạ Thiệu Hành, bóng dáng ta in trong mắt hắn—áo vàng tinh nghịch, ánh mắt giảo hoạt.
"Nhưng thứ ta muốn, tuyệt không phải là cái 'không phải không thể' kia."
Tạ Thiệu Hành ngẩn người: "Vậy cô muốn gì?"
Thấy hắn đã vào tròng, ta giang bàn tay trái năm ngón, tay phải nắm thành quyền, lạnh nhạt nói: "Tiền cơm."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng "còm" review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Năm mươi lượng?! Có phải hơi đắt quá rồi không... thôi được..."
Nhìn nắm bạc trắng lóa đưa tới trước mặt, câu "năm mươi văn" suýt trượt khỏi miệng ta liền bị ta nuốt ngược trở vào.
Quả nhiên, làm ăn vẫn phải kiếm từ kẻ có tiền có thế mới xứng đáng!
10
Mặc cho Thẩm Dật cùng Liễu Y Vân đã trở thành trò cười cho cả thành, nhưng hôn ước đã định, các nghi thức nên có vẫn không thể thiếu.
Chỉ là, tiệc đính hôn hôm ấy, khách khứa thưa thớt vắng vẻ.
Thẩm lão gia năm xưa tuy giao du rộng rãi, song người đi trà nguội, lại thêm tin tức Quốc Công phủ không cử người tới tham dự truyền ra, ai nấy đều mượn cớ thoái thác. Dù sao thì, Quốc Công phủ hiện nay quyền thế ngút trời, kẻ nào dám đắc tội?
Lúc ta đẩy nửa con heo tới, Thẩm Dật đang đứng ở cổng lớn, ngóng trông chờ đợi.
Thấy ta đến, hắn lập tức đổi bộ mặt cao cao tại thượng.
"Ta đã nói bao nhiêu lần, ta chỉ nạp nàng làm thiếp, tuyệt không cưới nàng làm chính thất."
Năm xưa khi còn ở quê, ta với hắn từng đùa rằng sau này nhất định phải tổ chức một lễ đính hôn đàng hoàng, mà sính lễ của ta sẽ là nửa con heo.
Xem ra Thẩm Dật đã hiểu nhầm thật rồi.
Bên trong phòng, Liễu Y Vân vốn đang âm thầm rơi lệ cũng đi ra.
Dạo này nàng sống chẳng dễ dàng gì, vốn đã có hôn ước lại vụng trộm với người khác, vốn dĩ đã là tội lớn, nay lại chọc tới cả Hoàng thượng, về đến nhà liền bị gia pháp hầu hạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!