Thẩm Dật cầu còn chẳng được, nên khi ta mở miệng hỏi tiền, hắn đưa ngay không chút do dự.
Nhanh quá khiến ta thấy như bị lỗ, thế là ta tiện tay đòi thêm hai mươi lượng.
Tổng cộng năm mươi lượng—vậy là đủ rồi.
Ta không tham.
Cái gì không thuộc về ta, ta không cần.
06
Hôm đó ta liền dọn ra khỏi Thẩm phủ.
Trước khi đến Kinh thành, ta đã tính sẵn cả rồi—ta muốn mở một tiệm thịt nơi đây. Kinh thành là chốn phồn hoa, mở hàng thịt ở đây nhất định phát tài.
Ta bỏ ra ba mươi lượng thuê một gian cửa tiệm, lại tốn thêm mười lượng nữa mua vài con heo nuôi ở hậu viện.
Nào ngờ ngày đầu khai trương, đã gặp phải chuyện.
Vài tiểu cô nương xúm lại trước sạp thịt của ta, mồm năm miệng mười chửi ta là ác phụ độc địa, phá hoại thanh mai trúc mã nhà người ta.
Ta chẳng buồn để tâm đến mấy đứa con nít đầu óc trong veo ngu ngốc, bị người ta sai khiến làm kẻ thế thân mà chẳng hề hay biết.
Ngẩng đầu nhìn sang tửu lâu đối diện, quả nhiên thấy nha hoàn của Liễu Y Vân cuống quýt đóng sập cửa sổ lại.
Đám tiểu cô nương kia thấy ta im lặng, còn tưởng ta chột dạ, lại càng được thể mắng lớn.
Tiếng mắng mỗi lúc một to, chẳng mấy chốc đã thu hút một đám người vây quanh xem náo nhiệt.
Thấy người vây lại cũng kha khá rồi, ta liền rút d.a. o mổ heo ra, *phập* một tiếng, đ.â. m thẳng vào cổ con heo.
Ta cố tình chỉnh góc sao cho khéo, để m.á. u nóng phun thẳng lên mặt mấy cô nương kia.
Cả bọn tức khắc chếc trân, mặt cắt không còn giọt máu.
Ta thản nhiên cắt thịt, lọc lưỡi, phân phần mỡ, phần nạc, bày ra từng khay trên sạp một cách thuần thục.
"Tiệm của ta từ nay về sau mổ heo tại chỗ! Cam đoan mọi người ăn toàn thịt tươi sống!"
"Lại còn có thể xem vui mắt nữa!"
Rồi ta quay sang mấy tiểu cô nương, mỉm cười mà rằng: "Ta nghe nói Liễu Tiểu thư còn có vị hôn phu kia mà? Hay là định một nữ hầu hai chồng?"
Câu ấy vừa ra, cả phố cười vang.
Liễu Y Vân đúng là có vị hôn phu, mấy ngày trước Thẩm Dật tìm tới cầu thân, còn chưa bước chân qua cửa đã bị đuổi đánh ra ngoài. Hắn không cam lòng, ngày nào cũng quỳ gối ngoài cổng Liễu phủ, thậm chí còn tới tận phủ hôn phu người ta quấy rối.
Đám tiểu cô nương kia đỏ mặt tía tai, vội vàng bỏ chạy.
"Mai lại tới chơi nha~" – ta gọi với theo.
Nhờ phúc của các nàng, thịt heo hôm ấy bán sạch vèo.
Ta mua mấy gói điểm tâm, lại ghé quán mua một cân rượu, rồi một mình tới nhà bà mối.
Thẩm Dật là phường cặn bã, nhưng đâu có nghĩa là ta ghét hết thảy nam nhân trên đời.
Chẳng lẽ vì nghẹn một miếng cơm mà cạch luôn cả nồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!