Cứ tưởng ta là nha đầu quê mùa, sẽ không hiểu được cái thứ nói bóng nói gió trong lời nàng ta?
Nàng ta đâu có biết, trong thôn bọn ta, những màn đấu đá giữa các cô nương, các tẩu tử, thẩm thẩm với nhau, có khi còn hiểm độc hơn cả hậu viện của nhà quyền quý.
"Gọi là phu quân ngươi sao? Vậy khi Thẩm gia lụn bại, sao không thấy ngươi tới rước về phủ? Giờ Thẩm gia được bình phản, các ngươi mới rối rít chui ra? Nếu thật có tình nghĩa, quê ta cách Kinh thành chỉ nửa ngày đường, sao chẳng từng đưa tới chút cơm canh? Khi đó hẳn là bận "rũ sạch quan hệ" rồi chứ gì? Thanh mai trúc mã khi ấy đi đâu? Giờ lại nhảy ra giành danh phận làm chính thất?
Ta thì chẳng ngại Nhị tiểu thư Quốc công phủ ngươi làm thiếp đâu."
Liễu Y Vân giận đến đỏ bừng mặt.
Nữ tử chưa xuất giá sợ nhất là tai tiếng, đặc biệt là những tiểu thư khuê các như nàng ta. Còn nếu so độ trơ mặt, nàng ta sao bì được với ta?
Ta lớn lên cùng những chuyện như "tiểu nương tử đại chiến người bán hàng rong", "cửa goá phụ thị phi dồn dập"... Chuyện phối giống cho heo, giống đực mệt quá còn phải nhờ ta đỡ m.ô.n. g giúp một tay, việc gì mà chưa từng trải?
Cuối cùng, Liễu Y Vân ôm mặt khóc chạy đi.
Lúc ta sắc thuốc xong, mang sang cho Thẩm Dật, cửa phòng đã đóng chặt.
Vài ngày sau, hắn cũng ít khi xuất hiện, ta muốn gặp cũng chỉ toàn thấy đang ngủ, hoặc có lão quản gia kè kè bên cạnh.
Mà ta thì vốn chẳng phải kẻ kiên nhẫn.
Hôm ấy, ta xông thẳng vào.
Thẩm Dật đang uống thuốc, bị ta dọa cho giật mình.
"A Chu, nàng có thể dịu dàng một chút không? Dù chỉ bằng một phần của Y Vân cũng được… Chúng ta sắp thành thân rồi, nàng như vậy sao vào được cửa Thẩm gia?"
"Vậy thì ngươi cưới nàng ta đi."
"Thật sao?"
"Thật."
Ta nhìn vào đôi mắt chợt sáng rỡ của Thẩm Dật, khẽ gật đầu.
Ban đầu hắn còn bán tín bán nghi, nhưng thấy sắc mặt ta bình thản, không giống như giả bộ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Xem ra những ngày qua nàng cũng đã nghĩ thông. Nàng là một nữ đồ tể nơi thôn dã, chẳng thể lên được mặt bàn. Vậy đi, ta sẽ cưới nàng, nhưng chỉ có thể làm thiếp, còn Y Vân sẽ là chính thê. Như thế cũng tốt, nàng có thể được dạy bảo, hiểu rằng nơi đây không phải là thôn quê, chỉ dựa vào chút tính toán và mánh khóe nơi đầu đường xó chợ thì chẳng đủ đâu."
Nhưng hắn quên mất rồi.
Chính nhờ những mánh khóe và tính toán nhỏ nhặt đó, mới có thể nuôi sống hắn bấy lâu nay.
05
Năm xưa Thẩm Dật được người đưa tới quê ta, kỳ thực ta vốn không đồng ý để hắn ở lại.
Cao quý, lại lắm chuyện.
Ăn mặc đều đòi thứ tốt nhất, mà dù là tốt nhất ở thôn quê, vẫn chẳng lọt nổi vào mắt hắn.
Ở nơi này, cái gọi là "tốt" nhất, còn chẳng bằng đãi ngộ của một hạ nhân trong Thẩm phủ.
Ta và ông nội phải giếc thêm không ít heo mới miễn miễn cưỡng cưỡng nuôi nổi hắn.
Nhưng ông nội mềm lòng, hơn nữa khi ấy Thẩm Dật còn là một con thỏ nhỏ bị kinh sợ, vô hại mà rụt rè, hoàn toàn không có cái dáng vẻ ngạo mạn khinh người như đám người nhà họ Thẩm.
Thấy ta dữ dằn, ban đầu Thẩm Dật cẩn thận dè chừng, mỗi lần ta ho một tiếng, hắn liền rụt cổ run lên một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!