Bảo Bình nằm trong chăn mà chẳng tài nào chợp mắt được, cô cứ lăn qua lăn lại rồi ngồi bật dậy. Vì ngủ không được nên Bảo Bình quyết định xuống khách sạn và đi ra biển dạo.
-- Rì rào rì rào ---
Sóng biển từng đợt từng đợt dạc vào đất liền, gió thổi làm mặt biển dao động tạo thành những con sóng, mặt trăng vẫn như hôm qua vẫn tròn vành vạnh chiếu xuống mặt biển, mặt biển phản chiếu ngược lại như 1 chiếc gương khổng lồ, những con sóng lăn tăn càng tăng thêm vẻ đẹp huyền ảo cho ánh trăng.
Vì sự an toàn nên Bảo Bình không đi quá xa khách sạn, trên bờ biển có vài cặp tình nhân đang cùng nhau trò chuyện. Bảo Bình lặng lẽ ngồi xuống bãi cát, mắt nhìn ra biển không bao giờ được yên ắng kia. Gió từ ngoài biển mang cả vị mặn thổi vào, nhẹ lướt qua mặt, tóc và làn da trắng của Bảo Bình mát rượi.
Bảo Bình vốn rất thích ngắm cảnh biển khi về đêm, cảnh vật huyền huyền ảo ảo rất lãng mạn và cuống hút người khác.
Đang thả hồn vào cảnh đẹp đẽ trước mắt thì Bảo Bình có cảm giác như có ai đó đang đứng gần mình thì mới nhẹ quay sang nhìn.
Thì ra người đứng gần cô là Thiên Yết, anh đã đứng gần cô không biết đã từ lúc nào, đôi mắt cũng đang nhìn ra biển ( Au: đi ra ngoài có 1 mình đấy, có khi bị bắt cóc cũng không hay*lắc đầu bó tay*).
Ánh trăng yếu ớt rọi vào khuôn mặt lạnh băng của Thiên Yết càng tăng thêm vẻ đẹp của anh, làn da trắng, sống mũi cao vút, cánh môi vừa phải không dày cũng chẳng mỏng còn có chút hồng, ngũ quan vô cùng đẹp đẽ, Bảo Bình đã bị mị lực của Thiên Yết mà thất thần nhìn anh chăm chăm.
- Cô nhìn đủ chưa?
- Bỗng nhiên Thiên Yết lạnh băng lên tiếng.
Bảo Bình giật mình 1 cái rồi nhẹ xoay đầu lại, cuối đầu xuống khuôn mặt Bảo Bình sớm đã phiến hồng.
2 người, 1 ngồi 1 đứng nhưng chẳng ai lên tiếng cả chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào rì rào mà thôi.
- Anh không ngủ được sao??
- Bảo Bình cảm thấy không khí có chút khó chịu nên nhẹ lên tiếng.
- Ừm!!
- Mắt vẫn nhìn ra ra biển, lạnh băng trả lời.
-....!- 1 câu của Thiên Yết đã khiến Bảo Bình chẳng biết nói gì thêm nữa.
Không gian lại 1 lần nữa rơi vào khoảng yên lặng chỉ có tiếng sóng biển. Ngồi lúc lâu thì Bảo Bình khẽ rùng mình, có lẽ vì ngồi trước gió khá lâu rồi nên có cảm giác khá lạnh.
Nhìn qua, Thiên Yết như đang nhìn ra biển nhưng thật ra là vẫn luôn để ý đến Bảo Bình, thấy Bảo Bình khẽ rùng mình thì lên tiếng nhưng giọng vẫn lạnh như tảng băng.
- Tôi về khách sạn!
Cô đi cùng không?
- Ừm!
- Bảo Bình thấy cũng không còn sớm nữa nên ừm rồi đứng lên đi theo sau Thiên Yết.
Lúc đi đến cửa phòng của Bảo Bình thì cô quay sang khẽ nói.
- Ngủ ngon!
- Ừm!!
- Vẫn không tăng tí nhiệt nhiệt độ nào.
Thiên Yết thấy Bảo Bình đi vào trong phòng rồi mới vào phòng của mình.
___Tua thoi___
- Không! Không! Tớ không mặc đâu!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!