______
Chung Hằng nhìn đôi chân như cái đũa mảnh khanh ở đằng trước, vô ý thức nhíu mày.
Lớn như vậy, còn cô ấy đi không biết nhìn đường?
Hứa Duy sắp đá phải viên đá tiếp theo, Chung Hằng hai bước đuổi kịp cô, bắt được cổ tay kéo cô ra. "Cô nhìn đường có được hay không?"
_______
Chung Hằng đứng ở đó.
Tiểu Chương cùng Cá Chạch mỗi người một vẻ mặt xem trò vui.
Tiểu Chương sờ mũi một cái, tận lực coi mình là phông nền. Cá Chạch thì lắc cái đầu, mở to đôi mắt chó nhìn Hứa Duy, lại nhìn sang Chung Hằng, tiếp tục lắc cái đuôi, ở trong ngực anh giãy dụa.
Tiểu tổ tông thật quá mệt người mà.
Chung Hằng không có cách nào tiếp tục ở lại nữa, nhìn Hứa Duy gật đầu, quay người đi.
Hứa Duy cũng không ở lại, ra ngoài, xuôi theo ngõ nhỏ đi ra ngoài. Gần cạnh có chợ bán thức ăn, bên cạnh có chỗ ăn cơm, tiệm mì, quán bán ăn sáng, quán nhỏ cái gì cần có đều có.
Thời gian còn sớm, không cần sốt ruột.
Hứa Duy đi chậm rãi, vừa tản bộ ở trong lòng lựa chọn: Nên ăn gì nhỉ?
Đường cũ nhiều ổ gà, đá rải rác khắp ven đường, cô đi một đôi giày búp bê, đi đường không nhìn, đá phải đá vụn. Đó là giày vải, rất mỏng.
Chung Hằng nhìn đôi chân như cái đũa mảnh khanh ở đằng trước, vô ý thức nhíu mày.
Lớn như vậy, cô ấy đi còn không biết nhìn đường?
Hứa Duy sắp đá phải viên đá tiếp theo, Chung Hằng đi hai bước đuổi kịp cô, bắt được cổ tay kéo cô ra:"Cô nhìn đường có được hay không?"
Hứa Duy vừa đứng vững, anh lập tức buông lỏng tay.
"Sao anh lại tới đây."
Hứa Duy kinh ngạc.
Chung Hằng lười nhác trả lời, mặt nhìn sang một bên: "Muốn ăn cái gì?"
"Cái gì cũng muốn ăn."
Chung Hằng: "Bụng cô không lớn như vậy."
"Đúng, cho nên em đang chọn."
Chung Hằng đút tay vào trong túi, nghiêng mặt nhìn cô một hồi: "Tật xấu này còn chưa sửa được?"
Hứa Duy có chứng ám ảnh sợ chọn đồ ăn, để cô chọn món, cô sẽ rất đau đầu, trừ khi cực đói, nếu không rất khó để nhanh chóng đưa ra quyết định.
Cấp ba năm đó, làm gì thống khổ như thế này vì khi đó Hứa Duy ở nội trú, Chung Hằng lại ở nhà, mỗi ngày đều đạp xe tới, một năm bữa sáng đều là anh đưa đến trường học, cơm trưa, cơm tối cũng là theo anh mà tới, không cần phải lựa chọn.
Chung Hằng chọn, đều là thứ Hứa Duy thích.
Hứa Duy gật đầu: "Đúng, không tốt, còn nghiêm trọng hơn."
Chung Hằng không nói nửa lời, đi hai bước, anh tiện tay chỉ vào quán bên đường, nói: "Nhà này đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!