Vừa tới nơi, chị Đàm đã nhiệt tình trò chuyện đương nhiên là không để ý tới có người ở phía sau, hơn nữa còn là một người đàn ông xa lạ.
Chị ấy cảm thấy kỳ quái, nhìn mấy lần, hỏi Hứa Duy: "Đây là..."
"À."
Hứa Duy kịp thời lấy lại tinh thần, thuận nước đẩy thuyền nói: "Anh ấy là bạn trai em, cho nên chị Đàm không cần phải giới thiệu cho em đâu."
"Trời, em thật sự có bạn trai rồi sao?" Chị Đàm cực kỳ kinh ngạc, không nhịn được dò xét Chung Hằng từ trên xuống dưới một lượt.
Hứa Duy ra hiệu cho Chung Hằng tới chào hỏi.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một hồi, anh vẫn giữ bộ mặt thối kia, Hứa Duy dứt khoát từ bỏ, chuẩn bị ứng phó với chị Đàm vài câu rồi dẫn anh vào nhà.
Lúc này Chung Hằng đi tới, như cô mong muốn lên tiếng chào hỏi:"Chào chị".
Mặc dù ngữ khí không mấy nhiệt tình, nhưng đã đủ khiến Hứa Duy lau mắt mà nhìn.
Tính tình này, cảm xúc cho tới bây giờ không che đi hết, lúc này tuyệt đối là cho cô chút mặt mũi.
Hứa Duy không có tâm tư cùng chị Đàm hàn huyên nữa, cô muốn nhanh tìm chìa khoá kéo Chung Hằng vào phòng.
Nơi đây tầng 1 có 3 nhà đang ở, ngoại trừ Hứa Duy và chị Đàm mỗi người một nhà ra, còn có chị Trương li dị chồng mang theo con gái tới đây ở.
Phòng Hứa Duy ở là gian bên trái.
Vừa mở cửa, có một mùi hương nhàn nhạt cũ kĩ, Hứa Duy đi tới mở cửa sổ.
Trong phòng rất sạch sẽ, mặc dù là nền đất không lá gạch, nhưng rất sạch sẽ, trên tường dán giấy dán tường màu vàng nhạt, trong phòng bày biện rất đầy đủ, giường, tủ quần áo, bàn ăn cùng ghế, bên cạnh giường có một chiếc sofa không mới lắm, bên cạnh bàn ăn là tủ lạnh nhỏ màu lam.
Hứa Duy không đợi thêm nữa, cầm khăn lau ghế.
Chung Hằng đứng bện cạnh cửa một lúc, đặt ba lô xuống, cầm lấy đồ lau nhà dọn dẹp cùng cô, hai người chỉ mất mười phút đã dọn sạch bóng căn phòng nhỏ.
Hứa Duy ra ngoài lấy đầy một bình nước, đang muốn vào nhà, từ cửa sân một người đàn ông chạy vào, mang theo một rổ rau quả thịt cá, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ xen lẫn kinh ngạc: "Em thật sự trở về sao? Anh còn tưởng là tiểu Lưu gạt anh."
Hứa Duy nhìn người vừa tới, cười cười: "Em vừa mới trở về."
" Anh biết, tiểu Lưu nói nhìn thấy em! Lần này em về quê cũng lâu quá, tất cả mọi người đoán em sẽ không trở lại nữa!" Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo chất phác: "Chỗ anh dư chút đồ ăn, cho em này."
Hứa Duy vội nói: "Không cần đâu ạ."
"Em khách khí cái gì." Khuôn mặt người đàn ông có chút đỏ, cười nói: "Còn lại cũng là lãng phí, em giữ lại ăn đi."
Sợ cô cự tuyệt, anh ta để đồ ăn xuống xong liền đi luôn.
Hứa Duy nhấc cái túi lên nhìn một chút, cá vẫn còn sống, rau quả cũng tươi mới, không giống đồ thừa.
Cô quay về hướng phòng mình bước đi, trông thấy Chung Hằng đứng ở cửa.
Hứa Duy sửng sốt một chút, vừa muốn mở miệng, anh đã quay đầu tiến vào.
Hứa Duy đem đồ ăn xách vào trong nhà, đổ nước vào ấm cắm phích vào, liếc Chung Hằng đang ngồi trên ghế sofa nhỏ.
Lúc vừa làm việc, anh không nói chuyện, hiện tại càng trầm mặc hơn, cúi lưng, đầu cũng cúi thấp, trong tay nắm vuốt hộp thuốc lá.
Hứa Duy nghĩ nghĩ, đi qua nói: "Vừa nãy là ông chủ Trần nhà ngay gần đây, trong nhà mở cửa hàng đồ ăn, rất nhiệt tình, mọi người ở gần đây nhất là anh ấy rất chiếu cố em."
Chung Hằng cũng không ngẩng đầu lên nói: "Người ta thích em, đương nhiên sẽ chiếu cố em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!