_________
Dường như tháng tám đặc biệt trôi qua rất nhanh, Hứa Duy ở bệnh viện hơn hai mươi ngày, căn bản là đã ngăn cách với "thế giới bên ngoài".
Điện thoại di động của cô đã bị Tưởng Tùng Thành tịch thu, sau này cũng tìm không thấy, trong lúc nằm viện những gì liên quan tới thông tin đều dựa vào Chung Hằng, những chuyện sau này của vụ án hoàn toàn không biết gì cả.
Hà Nghiễn nói hồ sơ sửa chữa sẽ gửi cho Chung Hằng.
Hứa Duy biết, loại án này từ lúc lập án đến khi thẩm phán tối thiểu phải mất một hai tháng, không kết thúc nhanh như vậy, về phía sau kỳ thật cũng chẳng liên quan gì tới cô, Chung Hằng dường như cố gắng không đề cập chuyện này cô, Hứa Duy dứt khoát thuận theo ý của anh, một câu cũng không hỏi.
Ở Nghi Thành cũng không có tin tức gì, Phương Mẫn Anh bây giờ như thế nào, cô lười nhác nghĩ tới.
Hứa Duy cảm thấy từ năm bốn tuổi, Phương Mẫn Anh đã sớm không còn muốn cô nữa.
Hứa Xây Xuân bị bệnh mà chết, người Phương Mẫn Anh mang đi chính là Phương Nguyệt, để cô lại một mình ở nhà họ Hứa.
Khi bảy tuổi cô bị nhà họ Hứa trả lại, đoán chừng Phương Mẫn Anh cũng rất tuyệt vọng. Nhưng mà, thi đại học ngày ấy được thành tích như vậy, ngược lại Phương Mẫn Anh hiếm khi có nổi một tia hi vọng với cô, đáng tiếc cùng chỉ là nhất thời, đảo mắt một cái đã tan tác.
Hứa Duy không muốn quan tâm tới chuyện xưa cũ nữa.
Sáu bảy năm qua, một năm về một lần nơi sớm đã không được coi là nhà.
Sau này, từng đấy chuyện liên luỵ cũng nên cắt đứt triệt để rồi.
Thân thể Hứa Duy hồi phục rất tốt đẹp, bả vai và vết thương trên đùi đã khép lại, vết bỏng phía sau lưng cũng đã kết vảy.
Bác sĩ đã sớm đề nghị xuất viện tĩnh dưỡng, Hứa Duy cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng Chung Hằng một câu liền bác bỏ.
Anh cường ngạnh như vậy Hứa Duy cũng không dám gây.
Trong lúc Hứa Duy nằm viện, còn có một chuyện đã diễn ra.
Cảnh sát nhân dân cùng bộ dân chính gửi gắm Tưởng Du Sinh vào viện trẻ mồ côi.
Lúc trước Hứa Duy đã nghĩ tới việc có nên nhận nuôi cậu bé không, cô đang do dự, còn chưa mở miệng nói chuyện này với Chung Hằng thì biết được việc này không tới phiên cô cân nhắc, thật ra Chung Hằng và cô đều chưa đến ba mươi, căn bản không có tư cách nhận nuôi, qua hai năm nữa họ mới tới tuổi đó, Tưởng Du Sinh cũng đã tròn mười bốn rồi.
Một cậu bé lớn như vậy, lại bị tàn tật, gần như không có khả năng được người khác nhận nuôi, bằng không khi lúc nhỏ cũng sẽ không bị bố mẹ vứt bỏ, để bị Tưởng Đại Vân ngờ ngệch nhặt được.
Nhìn tình hình như vậy, đi viện trẻ mồ côi là lựa chọn tốt nhất.
Tưởng Du Sinh từ đầu tới cuối đối với sự sắp xếp này không có ý kiến gì.
Lúc người khác hỏi, cậu bé cũng chỉ là gật đầu.
Trước khi đi tới viện trẻ mồ côi, Tưởng Du Sinh tới bệnh viện một chuyến. Vừa đúng lúc Chung Hằng từ bên ngoài trở về, bọn họ gặp nhau trong thang máy, lúc này là mộ nam cảnh sát nhân dân đưa Tưởng Du Sinh tới, Chung Hằng cũng không cảm thấy bất ngờ, anh dắt Tưởng Du Sinh vào phòng bệnh.
Hứa Duy vừa rời giường, mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình đang ở trong phòng đi vài bước, xác định vết thương ở chân đã không có gì đáng ngại, cô chuẩn bị nhắc tới việc xuất viện với Chung Hằng. Ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy Tưởng Du Sinh và Chung Hằng cùng đi tới.
Tưởng Du Sinh vừa nhìn thấy cô liền cười, cậu bé chạy tới chỗ Hứa Duy khoa tay: Chị khoẻ rồi sao?
Hứa Duy đến nay đối thủ ngữ vẫn có chút khó hiểu, suy đoán trả lời: "Ừm, chị có thể đi lại rồi."
Cô vẫy tay, Tưởng Du Sinh lập tức tới dìu cô đến bên giường ngồi xuống.
Hứa Duy lôi ghế ra: "Em ngồi đi."
Tưởng Du Sinh để cặp sách xuống, lấy giấy bút ra, cuối cùng lấy ra một quyển vở lớn đưa cho Hứa Duy.
Hứa Duy lật ra tờ thứ nhất, là một chiếc váy liền áo màu lam, lại lật tiếp, cũng đều là váy, đủ loại màu sắc, đủ loại kiểu dáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!