_______
Hứa Duy trong lòng bàn tay dần dần chảy ra mồ hôi.
Giọng nói cô thấp tới cực điểm "... Anh ấy nói gì?"
Hà Nghiễn nhìn ra sự bất an của cô.
Anh ta nhất thời có chút không quen, cũng cảm giác được cô gái này và Phương Nguyệt có sự khác biệt.
Tâm tình như vậy anh chưa từng thấy được ở trên người Phương Nguyệt.
Từ khi quen biết đến nay, trong mắt của anh ta Phương Nguyệt luôn lạnh lùng xa cách, dường như chưa thực sự để ý tới bất kì điều gì, nhưng hẳn là sẽ không giống như em gái của cô ấy, vì một người đàn ông mà bất an, lo lắng.... Dựa trên thân phận là cảnh sát, Hà Nghiễn đối với Hứa Duy ít nhiều cũng có một chút đồng tình.
Anh ta an ủi rất tự nhiên: "Cô đừng khẩn trương, Chung Hằng cũng không để ý tới chuyện này, nhìn qua cậu ấy hẳn là rất đau lòng."
Hà Nghiễn ngừng lại, ý đồ đem chuyện cảm xúc tối hôm qua của Chung Hằng ra nói: "Tự tôi nhìn thấy, cậu ấy càng để ý hơn mấy năm nay cô sống thế nào, thậm chí bởi vậy có chút tự trách." Hà Nghiễn nhớ tới tối hôm qua, do dự một hồi, vẫn không nói vì chuyện như vậy mà Chung Hằng còn phải khóc. "Hôm nay lúc đầu cậu ta không muốn để cho tôi gặp cô, chính là sợ tôi đề cập những chuyện này với cô, dù sao không phải là chuyện làm cho người ta vui vẻ."
Hà Nghiễn nói: "Nhưng mà, ngược lại tôi cho rằng, trong lòng cô cũng đã rất rõ ràng. Những việc như này luôn luôn phải giải quyết càng nhanh càng tốt, chuyện chị cô làm sai, cô ấy nhất định phải gánh chịu, tôi chỉ là đem yêu cầu của cô ấy nói cho cô, nếu như cô cự tuyệt gặp cô ấy, tôi cũng không có khả năng miễn cưỡng cô."
Hứa Duy: "Thật ra tôi cũng muốn nói với chị ấy vài câu."
"Tôi có thể hiểu được." Hà Nghiễn nói: "Nếu như cô đồng ý, bên này tôi có thể sắp xếp, nhưng mà trước mắt thân thể của cô còn rất yếu ớt, không cần phải gấp đâu, muộn mấy ngày cũng không sao."
Hứa Duy lắc đầu: "Tôi không nghĩ nên kéo dài lâu, ngày kia được không."
Hà Nghiễn khẽ nhíu mày: "Đối với sức khỏe của cô bây giờ?"
"Cũng không có vấn đề gì đâu."
"Chỉ sợ là Chung Hằng không yên lòng?"
"Không có việc gì đâu, tôi sẽ nói với anh ấy."
"Vậy thì được." Hà Nghiễn nói: "Tôi sắp xếp xong xuôi sẽ liên hệ cho Chung Hằng."
"Được."
Hà Nghiễn nghĩ nghĩ, nói: "Về phần tên của cô và Phương Nguyệt trao đổi, mặc dù đã qua kì hạn truy tố, nhưng nên uốn nắn vẫn phải uốn nắn, về công việc hay trình độ của Phương Nguyệt chắc chắn sẽ bị gạch bỏ hết, hai người mỗi người đều muốn dùng tên mình, vậy chúng ta sẽ chờ bên cục bộ của thành phố Nghi Thành giải quyết, sau đó tôi sẽ tìm người phụ trách liên lạc với cô, đến lúc đó cô chỉ cần phối hợp là được."
Hứa Duy gật đầu: "Được."
Hà Nghiễn nói: "Cô còn chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
Hứa Duy trầm mặc, hỏi: "Phương Nguyệt có thể bị phán án như thế nào?"
"Cái này khó nói, phải xem tình huống cụ thể." Hà Nghiễn nói: "Dù là án giết người, nhưng tình tiết khác biệt rất lớn. Nhưng mà mặc kệ là loại nào, chuyện cô ấy che giấu việc phạm tội của mình là sự thật, trốn tránh pháp luật cũng là thật, mức hình phạt khẳng định là từ nặng."
Hứa Duy không hỏi thêm g khác.
Liên quan tới Phương Mẫn Anh, một câu cũng không hỏi.
Chung Hằng đi mua đồ ăn rất nhanh đã trở về.
Hà Nghiễn đứng chờ ở hành lang, dứt khoát gọn gàng nói cho anh biết: "Cô ấy biết tất cả rồi." Trước khi Chung Hằng trở mặt, lập tức bổ sung thêm: "Không phải tôi nói, chính cô ấy hỏi."
"Vậy anh cũng trả lời?"
"Cậu để ý quá nhiều rồi." Hà Nghiễn nói: "Thật ra trong đầu cô ấy rất rõ ràng, cần tiếp nhận thì nên thẳng thắn tiếp nhận, nói ra là tốt nhất." Anh ta ngừng một lúc, nhắc nhở Chung Hằng: "Cô ấy rất để ý đến thái độ của cậu, hỏi mấy câu, chỉ sợ cậu để ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!