"Tôi đoán không sai? Chị ấy lấy tôi ra làm kẻ chết thay?"
________
Thời gian trong bệnh viện so với thế giới vội vã ngoài kia vô cùng khác biệt.
Chung Hằng ở phòng bệnh ngồi cả đêm, cảm giác như đang quay lại hai mươi năm về trước, lúc ấy về cơ bản là đã nhìn thấu nghĩ thông suốt rồi, nhưng bản thân anh từ trước đến nay ý chí không đủ rộng lớn, nếu có thù oán sẽ găm kĩ trong lòng, không buông tha cho người khác, cũng không buông tha cho chính mình, đầy một miệng uất khí cũng chặn lại ở trước ngực giống hai mươi năm trước, cào tâm cào phổi, dù sao cũng không giải sầu được, đến mức đôi mắt cũng sưng ê ẩm.
Cho đến cuối cùng, tất cả đều đến lại dồn đổ lên đầu mình.
Nhịn đến sáng sớm, Chung Hằng đi tìm y tá đến đo nhiệt độ cho Hứa Duy.
Liên tiếp mấy ngày nay không thay giặt, râu anh hình như hơi dài ra, trên quần áo vẫn là bộ hôm trước, hôm đó ngâm qua qua nước, lăn qua lăn lại biến thành màu xám, vừa bẩn vừa nhăn, cả người lôi thôi cực kì.
Y tá nhìn không nổi nữa, sau khi ghi chép xong, mí mắt ngước lên, liếc nhìn anh một cái, thấy trong mắt đều là tơ máu, cũng không đành lòng, uyển chuyển nhắc nhở: "Tình huống của bạn gái anh bây giờ rất ổn định, có thể là trước đó không có đủ thời gian nghỉ ngơi, bây giờ ngủ hơi lâu, anh thật sự không cần một tấc cũng không rời ở lại đây trông coi, bớt chút thời gian đi tắm một cái đi, bộ dáng này của anh cẩn thận hù dọa cô ấy."
Chung Hằng bỗng nhiên có điểm mờ mịt, cúi đầu nhìn chính mình.
Y tá thở dài, đổi bình truyền dịch liền đi.
Anh mắt Chung Hằng khìn khắp bốn phía, nhìn thấy túi quần áo khuya ngày hôm trước Hà Nghiễn gọi người mang tới, anh đi vào phòng vệ sinh đổi, rửa mặt xong, ra ngồi ở mép giường.
Người trên giường vẫn đang nhắm mắt, hô hấp rất nhẹ, gương mặt này ngoại trừ mi mắt và lông mày là màu đen ra, các chỗ khác đều trắng bệch, đôi mỗi cũng không còn màu đỏ.
Chung Hằng đưa tay tới, vuốt lên trán cô, lòng bàn tay ấm áp lên trán, không sốt.
Anh nắm chặt tay của cô, nắm chặt, đầu ngang nhiên xông tới, dán lên chăn đệm, bờ môi đụng đụng lên đầu ngón tay cô, đôi mắt nhắm lại.
Anh đã quá lâu không ngủ rồi, sáng sớm ở đây mơ hồ ngủ quên mất.
Chung Hằng là bị đánh thức.
Anh mơ thấy ác mộng, trong mơ trời mưa rào, anh đèo Hứa Duy trên một chiếc xe đạp, lúc xuống dốc không phanh lại, làm cho Hứa Duy bị ngã, máu chảy đầy đầu.
Giật mình một cái, dứt khoát tỉnh lại.
Chung Hằng mở mắt, ánh mắt tập trung, ngẩn người.
Ánh mắt Hứa Duy khẽ động, nhìn thẳng về phía anh. "Chung Hằng."
Mi tâm cô nhíu chặt lại, tay phải ở trong lòng bàn tay Chung Hằng, mấy ngón tay nắm ngón tay cái của anh, không có khí lực, không khép lại được.
Chung Hằng ngồi dậy, khom người, đầu ghé sát trước mặt cô. "... Tỉnh rồi à?"
Bàn tay to ôm lấy mặt cô.
"Ừm."
"Đau sao?"
Hứa Duy lắc đầu, đôi mắt lại nhắm, trong đầu cẩn thận nhớ lại hồi ức, lông mày càng nhăn sâu, chuyện đêm đó còn lưu lại chút ấn tượng.
Cô trầm mặc nửa ngày.
Một lát sau, cô hỏi: "Hôm nay ngày bao nhiêu rồi?"
Chung Hằng dừng một chút, thấp giọng nói: "29, em ngủ rất lâu."
"Tưởng Tùng Thành đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!