Chương 36: "Người một nhà này, thật sự không biết nên nói gì."

Sáng sớm ngày 28 tháng 7, Nghi Thành đón một trận mưa lớn, buổi chiều đã tạnh ráo.

Trên hành lang bệnh viện, hộ lí Trần gặp Phương Nguyệt vừa ra khỏi phòng bệnh.

"Cô Phương, cơ thể cô vẫn còn chút suy yếu, hôm nay nhất định muốn xuất viện sao? Hay là ở lại tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa."

Phương Nguyệt nói: "Không có việc gì đâu, về nhà tĩnh dưỡng cũng như vậy thôi." Cô dường như đang rất gấp gáp, vội vàng đi về phía trước.

Hộ lí Trần đuổi theo, quan tâm nói: "Vậy thì cũng phải chờ cô Hứa tới đón đã, một mình cô đi sao được?" Nói xong lấy luôn điện thoại ra:"Để tôi gọi cô Hứa cho."

Chị ấy vừa nhấn vào danh bạ, đã bị Phương Nguyệt nắm chặt điện thoại.

"Không cần đâu, cảm ơn" Phương Nguyệt nói: "Tháng này em tôi bận rộn nhiều việc, không thể trở về ngay được, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho nó."

"Cái đó..." Hộ lí Trần nhíu nhíu mày, thử thăm dò đề nghị: "Còn mẹ của cô, có thể tới đón cô không?"

Phương Nguyệt lắc đầu: "Chị không cần lo lắng cho tôi."

Hộ lí Trần nói: "Vậy tôi lấy tiền trả lại cho cô, lúc trước cô Hứa đưa phí dùng cho cả tháng nhưng bây giờ còn ba ngày nữa mới hết."

"Không cần trả lại, trong khoảng thời gian này chị cũng vất vả rồi." Phương Nguyệt tạm biệt chị ấy, lập tức đi làm thủ tục xuất viện, giao nộp xong, trong thẻ còn lại hơn năm ngàn.

Cô cất kỹ, đi ra bệnh viện, bắt taxi ngồi lên.

Ăn cơm trưa xong, Phương Mẫn Anh ra bắt xe buýt đến bệnh viện, trạm dừng ở bên ngoài cổng lớn, vừa xuống xe, một chiếc xe taxi màu đỏ chạy lướt qua bà.

Đi vào bệnh viện, Phương Mẫn Anh mới phát hiện trong phòng bệnh đã trống không, bà hỏi y tá, thì mới biết người đã xuất viện.

Phương Mẫn Anh tranh thủ thời gian gọi điện thoại, nhưng gọi ba lần liên tiếp không ai nhấc máy.

Trước kia chuyện này cũng đã từng xảy ra, Phương Mẫn Anh không suy nghĩ nhiều, vội vàng ra khỏi bệnh viện.

Siêu thị bà làm việc là ở tầng một của khu chung cư, lúc này là thừa dịp thời gian ăn cơm đi ra ngoài.

Bà vừa về đến siêu thị đã được cảnh sát đưa tin.

Lúc này, Phương Nguyệt đã ngồi xe lửa về tỉnh thành, đi xe mất nửa giờ, tới nơi là 3 giờ đúng.

Cô tìm tiệm cắt tóc, nói với thợ cắt tóc là muốn cắt tóc tém.

Chàng trai trẻ tuổi khuôn mặt tươi cười ân cần nói: "Vậy tôi thiết kế cho cô kiểu tóc ngắn thời thượng nhé."

Phương Nguyệt nói: "Không cần, cắt ngắn đi là được, đến cổ."

Chàng trai trẻ ngượng ngùng ừm một tiếng, nhanh chóng cắt tóc cho cô.

Phương Nguyệt nhìn chằm chằm người trong gương, mặt không biểu cảm.

Cắt tóc xong, cô ngồi xe về tiểu khu.

Người bảo vệ trẻ tuổi trông thấy cô, hơi kinh ngạc, vừa định lên tiếng chào hỏi, cô đã đi vào.

Căn hộ lớn này hơn nửa tháng nay không có người ở, vô cùng ảm đạm.

Phương Nguyệt không mở cửa sổ, đi thẳng vào phòng ngủ, kéo tủ quần áo ra nhìn, rất nhanh đã rõ ràng thiếu mất mấy bộ quần áo, cô quay đầu nhìn bàn trang điểm, đồ mỹ phẩm dưỡng da hay dùng, đồ trang điểm cũng không còn.

Phương Nguyệt đi tới bên cạnh bàn, kéo ngăn kéo, như cô đã nghĩ, cuốn sổ kế hoạch màu xanh cô chuẩn bị cho Hứa Duy cũng không thấy, trong ngăn kéo có một chiếc điện thoại màu trắng và sạc pin, hai cái thẻ, một chùm chìa khoá.

Xem ra, trước khi đi Hứa Duy đã cất đồ của cô vào đây, chỉ để thẻ căn cước "Phương Nguyệt" lại ở bệnh viện cho cô dùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!