Chương 35: "Chung Hằng, đau."

Tưởng Du Sinh cầm chiếc bút trong tay, nhìn chằm chằm vào cầu thang lên tầng trên, Tưởng Tùng Thành đang đi ở phía trước, phía sau anh ta còn có hai người đàn ông.

Thời điểm bọn họ đi lên cầu thang, Tưởng Du Sinh đã nhìn thấy.

Cậu bé lắc đầu nhìn Tưởng Tùng Thành, hai cánh tay bám lấy chiếc quần dài.

Chiếc điện thoại kia đang ở trong túi quần của anh ta, chiếc áo anh ta đang mặc làm che khuất đi túi quần. Tưởng Tùng Thành đi tới, khuôn mặt anh ta đỏ bừng, trên người nồng nặc mùi rượu.

Tưởng Du Sinh nhất thời không thích ứng kịp nhăn mũi một cái.

"Quay trở về phòng." Trong mắt Tưởng Tùng Thành bao trùm bởi sự ngang ngược.

Tưởng Du Sinh không nghe thấy được giọng nói và ngữ khí của anh ta, nhưng lại bị nét mặt của anh ta dọa sợ. Cậu bé chưa từng thấy Tưởng Tùng Thành có bộ dạng như vậy.

Hai người đàn ông phía sau tiến tới gần, một trong số đó tay đang xách một cái lò nhỏ, bên trong than lửa đang cháy hừng hực, kìm sắt cắm ở ngay bên cạnh.

Tưởng Du Sinh chăm chú nhìn cái lò đấy, cậu bé không hiểu vì sao mùa hè nóng như vậy phải dùng đến lò nung.

Tưởng Tùng Thành mở khoá cửa, đẩy cậu bé vào phòng.

Hứa Duy đứng bên cạnh giường, cả người trong tư thế đề phòng.

Cô thấy Tưởng Tùng Thành đi tới, cũng nhìn thấy anh ta mang theo hai người đàn ông nữa xách theo cái lò nung kia.

Tưởng Tùng Thành căn bản không nhìn cô, anh ta dùng thanh âm khàn khàn ra lệnh cho hai người đàn ông kia: "Làm đi."

"Anh muốn làm gì?" Hứa Duy cảnh giác lui về sau.

"Em phải xuống Địa Ngục cùng tôi, không được có bộ dạng này, tôi không thích." Tưởng Tùng Thành cười cười, ánh mắt đã không còn tia rõ ràng nữa, gương mặt hơi đen kia vô cùng trầm thấp đáng sợ. "Em biết, tôi thích nhất vết sẹo đó. Tôi cũng đã nói không cho phép em chỉnh nó, không cho phép xoá bỏ nó, vừa năm ngoái em cam đoan không động tới, đồ lừa đảo này!"

Tưởng Tùng Thành nộ khí ngút trời, chỉ phất tay, hai người đàn ông kia lập tức tiến lên.

Hứa Duy không phản kháng nổi, cánh tay cô bị giữ chặt, ghì mạnh ở trên giường, khuôn mặt áp vào tấm đệm, hai cánh tay đều bị khống chế, có người giữ chặt chân cô.

Hứa Duy dùng sức ngửa mặt lên, nghiêng đầu, trong tầm mắt một cái lò nung đang cháy hừng hực.

Cô rốt cuộc cũng đã biết anh ta muốn làm gì rồi.

Trong đầu ong ong kịch liệt, trong nháy mắt toàn bộ thân thể lạnh cứng.

Một giây sau, áo ngoài của Hứa Duy bị cởi xuống, bên trong là đai của áo lót, không che được tấm lưng trần.

Tay Tưởng Tùng Thành cầm kìm từ trong lò lửa gắp ra hòn than đỏ bừng:"Không sao, tôi sẽ giúp em in dấu lại."

Hứa Duy dùng sức giãy dụa: "Thả tôi ra!"

Ở cửa Tưởng Du Sinh nhìn đến ngây người, vội vàng chạy tới, ôm lấy tay Tưởng Tùng Thành một mực lắc đầu.

Cậu bé nói không ra lời, gấp sắp khóc.

Tưởng Tùng Thành một đạp đá văng câu bé, đi đến bên giường.

"Tưởng Tùng Thành, anh cái tên điên này!" Hứa Duy giọng nói phát run, đôi mắt mờ mờ hơi nước: "Tôi không phải là cô ấy! Anh không phát hiện ra sao, người phản bội anh là chị tôi, người anh biết tên Hứa Duy chính là chị ta, tôi là em gái của chị ấy!" Toàn thân cô run rẩy, sợ hãi cực độ đến mức hơi thở cũng bất ổn: "Tôi bị chị ta lừa gạt tới làm kẻ chết thay, cô ấy chờ anh giết chết tôi, sau đó gọi cảnh sát tới, cô ấy..."

"Ngậm miệng!" Tưởng Tùng Thành tố chất thần kinh, hai mắt đỏ như máu, đã hoàn toàn điên cuồng, nghe không lọt vào lời nào: "Lừa đảo, em vẫn muốn lừa tôi! Là em tự tìm, là em có lỗi với tôi!"

Kìm sắt trong tay anh ta không chút lưu tình in lên phía sau lưng Hứa Duy.

*

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!