Chương 33: "...Tôi muốn nhìn thấy cô ấy an toàn."

Tưởng Tùng Thành một mình ở văn phòng vắng vẻ chờ đợi mười phút.

Ngoài phòng là tiếng bước chân lộn xộn.

Anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại của Hứa Duy, trên màn hình hiển thị một tin nhắn rất rõ ràng: Đã thu được, dự tính mười rưỡi đến Tưởng Trạch, chuẩn bị sẵn sàng.

Tưởng Tùng Thành gọi một cú điện thoại về biệt thự của mình, sau đó ra khỏi văn phòng, xuống bãi lấy xe.

Bãi đỗ xe là bãi đỗ công cộng, đằng trước là chiếc xe hàng chở đầy hoa quả đang chuẩn bị rời đi, ngay tại lúc xe chuẩn bị lăn bánh. Tưởng Tùng Thành đi qua, cách khoảng vài mét ném chiếc điện thoại của mình vào, bình tĩnh nhìn xe hàng lái đi.

Anh ta ngồi vào chiếc xe việt dã của mình, rời khỏi bãi đỗ xe. Trong biệt thự, A Trân chuẩn bị làm cơm trưa, dưới tầng hai người đàn ông áo đen kia vẫn đứng y nguyên ở kia canh giữ cửa, nhìn qua ngược lại là mười phần yêu nghề, không biết Tưởng Tùng Thành muốn để bọn họ ở đó tới khi nào? Hứa Duy không xuống tầng.

A Trân lên tầng hỏi Hứa Duy: "Cô Hứa cơm trưa muốn ăn thứ gì? Ngài Tưởng bảo tôi làm theo khẩu vị của cô, cô muốn ăn cái gì đều có thể nói cho tôi."

Hứa Duy nói: "Tôi đều ăn được, cô hỏi Du Sinh đi."

A Trân thế là hỏi Tưởng Du Sinh.

Tưởng Du Sinh cũng chỉ có từng đấy yêu thích, cậu bé khoa tay, A Trân theo thứ tự ghi lại, vội vàng xuống tầng.

Tưởng Du Sinh nhìn Hứa Duy, trên giấy viết mấy chữ, đẩy đến trước mặt cô: Chị không vui sao?

Hứa Duy gật đầu: "Là không quá vui vẻ."

Tưởng Du Sinh nhíu nhíu mày, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, chỉ chỉ dưới tầng, lại viết: Chị không thích bọn họ?

"Ừm, chị không biết bọn họ." Hứa Duy nói: "Ba ba của em tìm bọn họ đến coi chừng chị."

Tưởng Du Sinh lại viết: Vì cái gì?

Hứa Duy nói: "Chị không biết, anh ấy không cho chị đi ra ngoài, cũng không cho chị gọi điện thoại."

Tưởng Du Sinh nghĩ một lát, trên giấy hỏi: Chị muốn gọi điện thoại sao? Em cũng có điện thoại, có thể cho chị mượn.

Hứa Duy dừng lại: "Em có điện thoại?"

Tưởng Du Sinh gật gật đầu, đứng dậy từ bên trong cùng tủ quần áo lấy ra điện thoại di động.

Hứa Duy xem xét, có pin, cũng có tín hiệu.

Nhưng cô còn không kịp hỏi nhiều, Tưởng Tùng Thành đã trở lại, A Trân hô một tiếng: "Cô Hứa!"

Tim Hứa Duy xiết chặt, đưa di động nhét vào túi Tưởng Du Sinh.

Dưới lầu yên tĩnh một hồi, chưa đến mấy phút, Tưởng Tùng Thành đã lên tới.

Dường như đây là lần đầu tiên, Hứa Duy nhìn ra có điểm không đúng.

Ánh mắt của anh ta quá lạnh.

Hứa Duy hỏi: "Anh hôm nay về sớm vậy?"

Tưởng Tùng Thành không đáp, nhìn Tưởng Du Sinh một chút: "Du Sinh, xuống dưới tầng đi."

Tưởng Du Sinh bất an nhìn nhìn Hứa Duy, đứng không nhúc nhích.

Tưởng Tùng Thành cau mày nói lại một lần nữa, cậu bé mới nhẹ gật đầu, rón rén đi ra ngoài.

Trong phòng đột nhiên lâm vào trầm mặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!