A Trân nghe Tưởng Tùng Thành phân phó, đến giờ sẽ nấu cơm cho Hứa Duy.
Cơm tối chỉ có Hứa Duy và Tưởng Du Sinh dùng, một bàn ăn rộng dài bày sáu món ăn một bát canh. Canh là canh cá trích đậu hũ, A Trân lúc bưng lên nói: " Ngài Tưởng hôm nay đặc biệt bảo làm canh này, nói là cô Hứa thích uống."
Hứa Duy nhẹ gật đầu.
Phương Nguyệt khi còn bé thích ăn cá trích, cái này Hứa Duy biết.
Về sau mấy năm này các cô hiếm có cơ hội cùng nhau ăn cơm.
Trên bàn cơm yên tĩnh bất ngờ, Tưởng Du Sinh hết sức chuyên chú cúi đầu ăn, Hứa Duy ở trước mặt cậu bé không cần nghĩ quá nhiều.
Nếu như có Tưởng Tùng Thành ở đây, mỗi một lần gắp một miếng cô đều phải suy nghĩ kỹ một phen.
A Trân tài nghệ nấu nướng cũng không tệ lắm, đồ ăn mặc dù không thanh đạm, nhưng cảm giác rất được.
Hứa Duy đang ăn cơm, trong chén đột nhiên có thêm một viên cá viên.
Cô ngẩng đầu, Tưởng Du Sinh cầm thìa nhìn cô cười, cậu bé cười lên thẹn thùng, thấy Hứa Duy nhìn cậu, cậu chỉ chỉ cá viên, khoa tay một chút, đầu cúi thấp, và lấy chén cơm.
Tưởng Du Sinh tướng mạo kỳ thật không giống Tưởng Tùng Thành, cậu bé có làn da trắng, đôi mắt to, mắt hai mí, một cậu bé mười hai mười ba tuổi, trong mắt rất sạch sẽ.
Có lẽ là bởi vì thiếu hụt tình thân, cậu bé không hoạt bát như những người khác, làm việc gì cũng rất yên lặng.
Hứa Duy nếm cá viên cậu bé gắp cho.
Tưởng Du Sinh vụng trộm ngẩng đầu nhìn cô, lại cười cười.
Tưởng Tùng Thành khi trở về, cơm tối đã ăn xong.
Hứa Duy lên tầng tắm rửa, Tưởng Du Sinh ở căn phòng của mình xem tivi.
Dưới tầng không có ai.
A Trân từ phòng đi bếp ra, thay giày cho Tưởng Tùng Thành.
Tưởng Tùng Thành hỏi: "Hôm nay cô Hứa có ra ngoài không?"
"Không đi đâu, cô Hứa ở trong nhà suốt." A Trân nói: "Ngài Tưởng đã dùng cơm chưa?"
"Đã ăn rồi."
Tưởng Tùng Thành tới thư phòng, hơn nửa giờ sau, anh đi tới.
Hứa Duy vừa mặc nội y, tóc còn chưa lau khô, chỉ nghe thấy tiếng đập cửa.
Thời gian này, A Trân đang bận rộn ở phòng bếp, nếu như không phải Tưởng Du Sinh, thì đó chính là Tưởng Tùng Thành trở về.
Hứa Duy nắm khăn mặt, nói: "Chờ một chút."
Bên ngoài an tĩnh, qua mấy giây không còn tiếng gì khác nữa.
Xem ra là Tưởng Tùng Thành đã về.
Tưởng Du Sinh trời sinh bị cam điếc, không có khả năng nghe thấy cô nói chuyện.
Hứa Duy mặc váy, một tay xoa tóc một tay mở cửa.
Tưởng Tùng Thành đứng ở đó, gương mặt kia vẫn bình thường như mọi ngày, nhìn không ra cảm xúc gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!