Chương 28: Vạn nhất cô ấy gặp chuyện không tìm thấy tôi, sẽ rất phiền toái?"

Tám giờ tối, Giang Thành.

Cổng lớn cục thành phố có hai người đang đi tuần, vóc dáng rất cao, nhìn kỹ một lần, người bên trái cao hơn một chút. Người gác cổng ở bên phải chào hỏi: "Đội trưởng Hà tan làm rồi sao."

Hà Nghiễn đáp lại một tiếng, đi ra bên ngoài, nói với Chung Hằng: "Cậu hôm nay cũng vất vả rồi, để tôi kêu lão Triệu một tiếng, chúng ta cùng nhau đi ăn chút gì."

"Được." Chung Hằng gật đầu.

Nửa tiếng sau, Nhan Hân được Hà Nghiễn sắp xếp nhân viên cảnh sát đưa về, nhiệm vụ của Chung Hằng hoàn thành, nghĩ đến thuận đường gặp đội trưởng Triệu một chút cũng tốt.

Hà Nghiễn gọi một cuộc điện thoại, vừa hay Triệu đội trưởng đã làm xong việc, lúc này đang rảnh, một lời nhanh đồng ý.

Khu Cao Tân đặc công chi đội cách cục thành phố không quá xa, Hà Nghiễn lái xe đi, đội trưởng Triệu ngồi bên cạnh.

Ba người đàn ông không kén chọn, tùy tiện tìm nhà hàng nhỏ ăn bữa cơm.

Chung Hằng lúc trước ở đội đặc công xem như là đội trưởng Triệu mang theo tới, hai người có tình cảm thầy trò, nửa năm không gặp, mà hôm nay anh và Hà Nghiễn là lần đầu chạm mặt, đàn ông uống vài ba chén rượu là có thể nói chuyện.

Hà Nghiễn hỏi chuyện của Hứa Duy ở Ngu Khê, Chung Hằng nhớ tới việc Hứa Duy trước đó bị theo dõi, anh kể việc này với Hà Nghiễn, cuối cùng nói: "Tôi đi đến đường Minh Lan một chuyến, tìm đến người giật dây kia, nhưng cũng chẳng có manh mối gì khác, bọn chúng thông qua mạng lưới liên hệ, lấy tiền làm việc, không gặp mặt người chủ."

Hà Nghiễn gật gật đầu, không tỏ thái độ, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc.

Cơm đã ăn xong, đội trưởng Triệu nhận điện thoại Triệu sớm đã đi.

Hà Nghiễn chở Chung Hằng về.

Chung Hằng lái xe tới, xe của anh vẫn dừng ở cục cảnh sát.

Trên đường đi, Hà Nghiễn nói: "Kỳ thật cậu đêm nay không trở về cũng được mà, tôi tìm cho cậu chỗ nghỉ, cậu đêm hôm khuya khoắt lái xe rất dễ bị cũng không tốt."

"Một đoạn đường ấy không tính là gì."

Chung Hằng không có ý định ở lại.

Hà Nghiễn vẫn cảm thấy không an toàn, khuyên nhủ: "Thời gian có gấp gáp, nhưng vẫn nên nghỉ một đêm, một đên thì có vội vàng gì chữ."

Lái xe đến cổng cục thành phố. Hà Nghiễn tắt máy, quay đầu nói: "Ý cậu thế nào."

Chung Hằng nhìn xuống điện thoại, thuận miệng nói: "Vạn nhất cô ấy gặp chuyện không tìm thấy tôi, sẽ rất phiền toái?"

Hà Nghiễn lập tức kịp phản ứng: Nói "Cô ấy" là chỉ Hứa Duy sao. Anh ta cảm thấy có chút kỳ quái nhìn Chung Hằng, cảm thấy ngữ khí của anh ấy có vẻ như không phải đùa.

"Theo tôi nghĩ, cô ấy tạm thời chưa gặp nguy hiểm gì đâu." Hà Nghiễn nói.

"Nhưng tôi rất lo lắng." Chung Hằng nói.

Hà Nghiễn sững sờ, lại nhìn anh thêm một ần nữa, qua hai giây, đã minh bạch. "Cậu cùng Hứa Duy, hai người..."

"Đội trưởng Hà." Chung Hằng cắt lời anh ta: "Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi phải đi đây."

Anh đưa tay phải mở cửa xe, Hà Nghiễn nói: "Ai, cậu chờ một chút. Tôi phán đoán sẽ không sai, chúng tôi luôn giữ liên lạc. Lúc vừa rồi, chúng ta lên xe, cô ấy đã gửi tin rồi, hôm nay hết thảy thuận lợi, cô ấy hiện tại đại khái chắc là đang ngủ."

Chung Hằng quay đầu nhìn anh ta một cái: "Cô ấy ngày nào cũng liên lạc với anh?"

Hà Nghiễn gật đầu, ý thức được điều gì đó, bỗng nhiên cười nói: "Cậu đừng hiểu lầm."

"Tôi và Hứa Duy cũng coi là bạn cũ."

Anh biểu hiện nhẹ nhõm, rút một điếu thuốc đưa cho Chung Hằng, giả vờ ho khan một cái: "Chuyện này, tôi làm bạn bè cũng nên biểu hiện quan tâm một chút, tôi trực tiếp hỏi cậu này, hai người có phải... Có chút gì đó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!