Chương 27: Nghé con mới đẻ, gan dạ vô cùng

Hứa Duy còn muốn hỏi tiếp, Nhan Hân đã thúc giục gấp rút: "Có thể tới đây nhanh một chút không, không còn người nào có thể giúp em."

Hứa Duy không tiếp tục trì hoãn, trấn an hai câu, ghi địa chỉ rồi cúp điện thoại.

Mới vừa đi tới cửa phòng, chỉ thấy Tưởng Du Sinh mặc đồ ngủ từ dưới tầng đi lên, bộ dạng ngái ngủ.

Hứa Duy thấp giọng hỏi: "Ba ba của em chưa trở về sao."

Tưởng Du Sinh lập tức lắc đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.

Hứa Duy xoa xoa đầu của cậu bé: "Ngoan, trở về phòng đi."

Cô khoác theo ba lô, nhanh chóng xuống tầng, tới cửa đổi giày, A Trân xem xét lập tức tới: "Ai nha, cô Hứa muốn ra ngoài sao?"

"Ừm."

"Tưởng tiên sinh bảo tôi làm bữa sáng cho cô, cô không ăn chút gì rồi hẵng đi sao?"

Hứa Duy không rảnh nhiều lời, một bên đi giày một bên nói: "Không cần, tôi bây giờ muốn đi ra ngoài một chút, trở lại hẵng nói."

Cô kéo cửa ra đi ra ngoài, nhanh chóng bước qua mấy bậc cầu thang, chạy cực nhanh ra khu biệt thự, ở cửa chính thấy một chiếc xe taxi trống, lập tức ngồi vào nói: "Đến thị cục công an."

Ngu Khê thăng lên làm huyện về sau, nói thị cục công an, mọi người đều biết là chỗ cũ trước kia.

Tài xế lái xe là người địa phương, biết đường, lái xe rất thông thạo.

Hứa Duy đến cục công an nhìn thấy Nhan Hân, cảm thấy dường như chưa gặp mấy đời rồi.

Có vài ngày ngắn ngủi không gặp, Nhan Hân giống như trải qua một trận đại kiếp nạn, quần áo bẩn đến không thể nhìn ra, tóc rối bời, rất chật vật.

Cô ngồi một mình ở trên ghế, đầu cúi thấp, Hứa Duy cơ hồ nhận không ra.

Một nhân viên cảnh sát dẫn Hứa Duy đi vào, chỉ chỉ vị trí kia.

Hứa Duy đi tới hỏi: "Sao em lại thành ra thế này?"

Nhan Hân thấy được cô, đứng lên, như trút bớt được gánh nặng trong lòng, gặp được cứu tinh: "Chị Hứa Duy, chị đến rồi!"

Cô nắm chặt tay Hứa Duy:"Có người đi cùng chị không? Người bạn học trước của chị có tới cùng không, là ông chủ Chung đó?"

"Không có." Hứa Duy nói: "Chỉ có chị thôi."

Nhan Hân nhíu nhíu mày.

Hai người bọn họ là phụ nữ, một mình tới đây rất nguy hiểm.

Hứa Duy hỏi: "Thế nào? Em không có việc gì thì chạy tới cục công an ngồi làm gì?"

Nhan Hân không trả lời, nhìn quanh bốn phía, lắc đầu: "Chúng ta đi trước đi, tìm chỗ có thể nói chuyện, em sẽ kể cho chị nghe từ từ."

Không đợi Hứa Duy trả lời, cô cầm chặt Hứa Duy đi ra ngoài, trước khi ra cửa cho tay vào balo lấy ra chiếc mũ đội lên đầu, vừa đi bên cạnh thúc giục:"Đi nhanh một chút, chị Hứa Duy."

Hứa Duy nhìn bộ dạng đầy cảnh giác của cô, đã cảm thấy sự việc không hề nhỏ.

Hai người đi nhanh ra cửa chính, đối diện một người đang đi tới.

Ánh mắt chạm nhau bất ngờ, Hứa Duy dừng lại.

Đối phương cũng sững sờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!