Hứa Duy không ngờ tới anh đột nhiên trở về, cô quay đầu, ánh mắt rơi vào cánh diều lớn trên tay anh.
Đầu đỏ, cánh đen, mắt vàng, miệng xanh, giống như đúc con chim ưng lớn, khổng lồ, rêu rao phô trương, quá hút mắt người khác.
Bình An đôi mắt căng tròn lóe ra ánh sáng: "A, cánh diều thật lớn, là cho cháu sao!"
Không ai trả lời.
Bình An không hiểu gì, gọi: "Cậu cậu?"
Chung Hằng đứng ở đó, cách hai ba mét, anh bình tĩnh lạ thường:"Em lặp lại lần nữa."
Ánh mắt kia thẳng tắp sắc bén, Hứa Duy không thể nào trốn tránh. "Em ngày mai cần phải đi."
Cô nói.
"Đã thu dọn đồ đạc rồi à?"
"Ừm."
"Nói với chị anh rồi?"
"Đợi chút nữa nói."
Bình An đã phát hiện không thích hợp, đầu ngó tới ngó lui nhìn bọn họ.
Trong phòng yên tĩnh một hồi.
"Được." Chung Hằng gật đầu, nhìn cô mấy giây, cười: "Anh đây, em dự định an bài anh thế nào?"
Hứa Duy nắm vuốt quyển nhật ký của Bình An, đầu ngón tay trắng xanh.
"Đang hỏi em đó." Khoé môi anh nhướng lên, cười đến khóe mắt đỏ lên, "Con mẹ nó em giả câm giả điếc?"
Câu này gần như là hét ra.
Căn gác mái gỗ nho nhỏ rõ ràng bị chấn động.
Bình An bị dọa sợ, phủi đất đứng lên, tay nhỏ vẫy liên tục:"Đừng, đừng cãi nhau nha."
Bình An không ngốc, cô bé rất biết đoán lời nói qua sắc mặt, mấy câu nói đó mặc dù nghe mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc mặc, điệu bộ này, cậu nhất định đang rất tức giận.
Cô bé ngó ngó Chung Hằng, sợ đến mức không dám lại gần, đành phải đi kéo tay Hứa Duy, nhỏ giọng năn nỉ: "Chị Hứa, cậu em tức giận rồi, chị nhanh dỗ dành cậu ấy đi."
Bình An lay lay cánh tay Hứa Duy, mắt đen nháy nháy, dùng sức nháy mắt cho cô—— Mau nói lời dễ nghe đi chị, khen cậu đẹp trai này, khen cậu thông minh này, khen chiếc diều của cậu trông rất đẹp mắt.
Hứa Duy trong lòng bàn tay đổ đầu mồ hôi.
Cô dắt Bình An, đứng dậy, trấn an nói: "Không có việc gì, không có cãi nhau." Ngẩng đầu nhìn người kia: "Chúng ta ra ngoài nói."
Chân còn chưa kịp nhấc, Chung Lâm lên tới lầu, đứng cửa hô: "Ăn bữa khuya nào, xuống đây cả đi!"
Bình An như gặp cứu tinh, chân nhỏ ngắn như bay chạy tới: "Mẹ, mẹ, chờ con một chút —— "
Chung Lâm kỳ quái, quay đầu nhìn một chút, cảm thấy bầu không khí trong phòng bầu không khí cổ quái:" Đây là thế nào?" Bình An mím môi lắc đầu. Chung Lâm vào nhà, nhìn hai người kia một chút, trong lòng biết rõ cười một tiếng:"... Cãi nhau à nha?"
Liếc một cái Chung Hằng: "Bày tấm mặt thối làm gì, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói, tính tình cậu kiềm chế một chút, có chuyện gì ăn xong rồi nói."
Nói xong lôi kéo Hứa Duy đi ra ngoài:"Đi, trước tiên xuống lầu ăn cái gì đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!