Chân trời đám mây lớn phiêu đãng, ánh mặt trời lúc ẩn mình khi lại gay gắt.
Hai giờ trưa, thời điểm nóng nhất.
Dưới đất bùn đất bị nướng đến khô giòn, ô tô chạy qua, đám bụi trên đường bay lên tứ tung. Đường sông chạy cong cong, đi theo một bờ cỏ dại rậm rạp.
Mà con đường lớn này kéo dài thẳng tắp đến phía trước.
Sau một tiếng, đường dần dần biến thành hẹp. Hai bên là ruộng cạn hoang vu, vài toà đổ sụp vứt bỏ hoang lướt qua nhanh bên ngoài cửa sổ xe.
Ba năm trước đây khu này bị chính phủ thu lấy, sớm định ra sẽ xây dựng nhà máy ở đây, nhưng hạng mục đó đến nay không động, dân thôn phụ cận đã sớm di chuyển, còn sót lại chỉ có mấy thôn xóm hoang vắng không có bóng người.
Nơi xa bóng núi ngàn trùng, tầm mắt ở ngay phía trước có thể thấy không có bất kì chướng ngại vật nào.
Hứa Duy nhìn chằm chằm cửa sổ phía sau xe, chiếc xe Jeep màu đen vẫn truy đuổi tới cùng không thôi, không bởi vì theo dõi bị phát hiện mà phải thu lại.
Chung Hằng không ngờ tới đối phương quang minh chính đại như vậy.
Tình hình bây giờ, so với cắt đuôi bọn chúng rất có thể vì hết xăng mà chết máy luôn. Trước mắt đất bỏ hoang không chỗ ẩn núp, mục đích và thực lực của đối phương đều không rõ ràng, đòn chính diện quá mạo hiểm.
Dự tính sai lầm.
"Thắt dây an toàn vào." Anh nói.
Hứa Duy quay đầu lại, một câu không hỏi, lập tức thắt lại.
Chung Hằng đánh ngoặt tay lái, trực tiếp lái xe thẳng xuống ruộng cạn, bánh xe nghiền qua cỏ dại, cấp tốc chạy tới ngôi làng cổ thấp thoáng cây xanh.
Xe Jeep phía sau ba người gặp một màn này, đồng thời sững sờ.
Lái xe tóc đỏ kinh ngạc: "Cái lông gì vậy, đấy căn bản không phải là đường mà. Theo tiếp hay không, chúng nó đi đâu đây."
Gã lực lưỡng ngồi phía sau chợt vỗ đốp phát vào thành ghế: "Cái đm, con mẹ nó mày thầm thì cái mẹ gì, nhanh lái đi!"
Gã gầy còm ngồi ghế lái phụ gấp gáp, tựa như đòi mạng: "Nhanh nhanh nhanh, mày tưởng chúng nó ngu à bọn nó sớm đã phát hiện ra chúng ta, muốn cắt đuôi chúng ta, đều tại mày không cẩn thận, thằng kia đúng là mắt báo mày lướt qua vậy thôi mà nó đã phát hiện ra rồi! Nhanh, mau đuổi theo nó, mất dấu là không có tiền đâu."
Nghe nhắc đến tiền, con mắt đen nhánh của tên tóc đỏ liền đen láy, đánh tay lái khẩn cấp.
Thôn cổ không có một ai so với khu đất hoang kia cũng chẳng khá hơn là bao, không có người đi lại cỏ hoang mọc cao tới ngang eo.
Trong thôn phần lớn là nhà làm bằng gạch và là gạch xanh, thôn dân dời đi nhà cửa không ai dọn dẹp dầm mưa dãi nắng cũng không được tu sửa sớm đã bị hư hại, nhà gạch đổ sập chỉ có thể chờ chính quyền cho máy xúc tới thôi.
Xe Jeep tới cửa thôn thì không vào được nữa, tên tóc đỏ tắt xe, nhìn chằm chằm chiếv SUV dừng ở đống cỏ: "Đây là bỏ xe chạy trốn?"
"Trốn con mẹ mày!" Gã gầy nhảy xuống xe: "Khẳng định là trốn ở cái góc nào chờ chúng ta đấy."
"Vậy làm thế nào, chỉ kêu chúng ta theo dõi người, chứ đâu có kêu chúng ta bắt người."
"Bắt người và theo dõi người đây không phải là một à." Gã gầy nói: "Chúng ta không bắt, chỉ canh giữ ở đây, xe bọn họ vẫn ở đây mà."
Gã mặt đen nhăn mày: "Không được, thật sự nếu là chạy trốn vậy hôm nay coi như là mất dấu, tình huống này không có cách nào báo cáo, vậy là tiền kia sẽ bị giảm."
"Đúng đúng đúng, không thể mạo hiểm." Gã gầy nói:"Bắt chúng nó rồi không chừng có thể thêm tiền!"
Gã mặt đen lấy cây gậy từ cốp xe ra, mỗi gã một cây.
Ba người chạy vào thôn, xuyên qua bụi cỏ dại, phòng trước phòng sau tìm kiếm, dạo qua một vòng không tìm được cái gì. Bọn hắn lại trở lại cửa thôn, chiếc SUV vẫn còn ở đó.
"Tìm cẩn thận một chút!"Gã mặt đen một cước đá đổ đống cỏ nát bên tường nôn nóng châm điếu thuốc vừa rút vừa nói: "Con mẹ nó chứ tao cũng đ** muốn tin."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!