Chương 18: Anh vừa có chuyện, cô tóm lại đều có mặt

Chung Hằng tươi cười rạng rỡ, mặt mày cong cong, buông Cá Chạch ném trên mặt đất.

(khụ khụ khổ thân quá thiếu gia cá chạch ơi)

Hứa Duy nhìn thấy ngón tay anh đặt bên môi, cho cô một nụ hôn gió giống năm ấy.

(vừa nhắc con trai là phải đức hạnh, rụt rè cơ mờ)😂

Bình An tròng mắt đều trừng hết cả lên, che miệng trốn đến lan can phía sau cười khanh khách, vừa cười đứbg ở bên cạnh nói với Hứa Duy: "Cậu em đang hôn chị kìa."

Dương Thanh đứng ở cửa hiên, một màn này tự nhiên cũng nhìn thấy, gò má cô hơi nóng, trong lòng lại dúm dó.

Hứa Duy chỉ chỉ cửa nhà nghỉ.

Chung Hằng gật đầu một cái, nhìn cô mấy giây, đi vào.

Dương Thanh đi đến sân sau, đứng dưới tán cây nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đang mở ra nước lạnh xả từ trên đầu xuống.

Thời tiết quá nóng, áo thun của anh chỗ lưng bị mồ hôi làm ướt, tạo thành một mảng lớn ẩm ướt. Anh eo thon chân dài, chỉ nhìn hai bắp chân kia thôi đều có thể khiến người khác đỏ mặt.

Ở trong mắt Dương Thanh, anh có lúc rất dễ gần, có khi lại để cho người khác mơ hồ không hiểu nổi, có khi chẳng mấy đứng đắn, nói chuyện thô lỗ, có khi lại nghiêm túc đến dọa người.

Anh sẽ nói chuyện phiếm, nhưng sẽ không nói ra tâm sự, anh sẽ đối xử với mọi người tốt nhưng rất giữ chừng mực, anh làm người làm việc có khuôn phép của bản thân. Người đàn ông như vậy, từ trong tới ngoài đều rất hấp dẫn người ta.

Chung Hằng rửa mặt xong, lau nước trên mặt, đi trở về thấy cô ấy.

Dương Thanh khẩn trương đến nóng mặt.

Cô ngừng một chút mới khiến cho mình nhìn bình thường chút:"Anh Chung Hằng."

"Ừm, có việc sao?" Anh cười, lộ ra hàm răng trắng, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Dương Thanh cũng cố cười: "Không có việc gì, chỉ là muốn nói Cá Chạch hôm nay đi ra ngoài chơi rất bẩn, là chị Hứa tắm rửa sạch sẽ cho nó."

"Thật sao." Chung Hằng bất ngờ:"Cô ấy giúp Cá Chạch tắm rửa?" Nói xong cũng cười:"Anh bỏ lỡ trò hay này rồi."

Dương Thanh gật gật đầu, xoa ngón tay:"Anh Chung Hằng, có thể hỏi anh một chuyện không."

"Em nói đi." Chung Hằng đi đến ngồi chỗ ghế kia, từ trong túi móc ra một cái hộp màu đỏ mở ra, chậm rãi uống sữa tươi.

Dương Thanh cũng đi qua, nhỏ giọng nói: " Cô Hứa... Là bạn gái của anh phải không?"

Chung Hằng tay dừng lại, siết chặt bình sữa bò.

Anh cúi đầu lại uống một ngụm, ngẩng đầu:"Hỏi cái này để làm gì?"

Dương Thanh lập tức càng khẩn trương hơn không biết làm sao đứng ở đấy nói tiếp thế nào, gượng cười để đỡ tạm:"Em thấy hai người trông rất tốt, nếu như yêu nhau thì chị Lâm hẳn là rất vui vẻ, không cần vì anh mà phải quan tâm nhiều nữa, mấy nhóm bà ở trên phố cũng không giày vò giới thiệu bạn gái cho anh nữa, cô Hứa đẹp như thế, tất cả mọi người đều vui vẻ cho anh."

Chung Hằng không ngẩng đầu:"Chuyện này có quan hệ gì với bọn họ, là chuyện của chính anh."

"Ồ." Dương Thanh nói: "Mọi người chỉ là quan tâm anh mà thôi."

Chung Hằng không nói chuyện, đem mấy ngụm sữa bò uống hết, mãi cho đến trước khi đi vẫn không trả lời vấn đề của cô.

Hứa Duy ở phòng Bình An đợi không đi, nhìn cô nhóc luyện chữ.

Cá Chạch thiếu gia trong sân đào đất đào đến buồn bực ngán ngẩm, tự mình chạy tới.

Bình An lúc nghỉ giải lao dắt Cá Chạch đến tầng ba ở gian nhỏ bên trong chơi đùa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!