Một đêm lúng túng xấu hổ cuối cùng cũng qua.
Chung Hằng tỉnh dậy sớm hơn Hứa Duy.
Anh xoay người, Hứa Duy nghiêng người ngủ, mặt hướng về phía anh, tóc rủ xuống bao phủ một bên mặt, che đi một bên mắt, bờ môi cũng che nửa bên, cái mũi ngạo nghễ ưỡn lên lộ ra, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, làm sợi tóc trên môi khẽ lay động lắc lư.
Cộ lúc ngủ mi tâm hơi hơi nhíu lại.
Trước kia cũng như vậy sao.
Chung Hằng nhớ một chút, không có ấn tượng, tổng cộng cũng không có ở cùng một chỗ ngủ mấy lần. Anh ngược lại chỉ nghĩ mà thôi, cất một bụng ý nghĩ xấu, không có cơ hội dùng tới.
Chung Hằng rời giường trước, không quấy rầy cô, mặc quần lên, cầm lấy áo thun đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, vừa đi vừa giũ áo thun chuẩn bị mặc, phòng bên cạnh có người đi ra.
Chung Hằng quay đầu.
Dương Thanh mang theo rổ giặt quần áo, bên trong chất đống ga giường vỏ chăn thay ra.
Nhìn thấy Chung Hằng để trần, cô ấy đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó mặt ngay lập tức đỏ lên.
Chung Hằng cầm áo thun mặc vào, kéo xuống, điềm nhiên như không có việc gì nói một tiếng: "Chào buổi sáng."
Dương Thanh nhìn anh, cảm thấy kỳ quái, liếc mắt sang hướng bên cạnh, số phòng 206. Là Hứa Duy ở phòng đó.
Dương Thanh lập tức có chút sững sờ: "Anh Chung Hằng, anh làm sao lại ở đây vậy."
Chung Hằng không đáp, cười một tiếng: "Trẻ con đừng hỏi nhiều."
Anh quay đầu nện bước nhanh chân xuống tầng.
Dương Thanh đứng đó một hồi, lấy lại tinh thần.
Chung Hằng nói như vậy không khác gì là trả lời. Anh từ trong phòng ra.
Dương Thanh tâm tình phức tạp nhìn cửa phòng 206, có chút không dám tin, nhưng lại cảm thấy dường như đó là việc đương nhiên.
Anh trước kia đã bao giờ mang bạn nữ tới đây? Chưa từng có.
Hứa Duy tỉnh lại đã không còn sớm, xuống dưới lúc ăn cơm, phòng ăn không còn thừa bao nhiêu thứ, đáy nồi có mấy muôi cháo, trong chậu thừa ba quả trứng luộc nước trà.
Đang do dự ra ngoài ăn hay không, Tiểu Triệu tới nói: "Cô Hứa, Anh Chung mua cho cô đồ ăn sáng, ở phòng bếp trong nồi ấm."
Hứa Duy hỏi: "Anh ấy đâu."
"Ra ngoài đón khách rồi."
Khách sạn bình thường sẽ xem tình hình như nào thì sẽ cử người ra đón khách ở bến xe, tình huống này chỉ khi có Chung Hằng ở đây mới xảy ra.
Chung Lâm rất biết tính toán tỉ mỉ, khách sạn tổng cộng không nhiều nhân viên nhưng hoạt động rất ổn định, ngẫu nhiên Chung Hằng tới còn có thể thêm sức lao động miễn phí.
Dùng lời nói của Chung Lâm nói thì là, em trai của mình, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không dùng thì phí.
Hứa Duy đến phòng bếp xem thử, bên trên cái thớt gỗ có cái nồi, cắm điện.
Cô mở nắp, mùi đậu hũ thoang thoảng bay ra, bên cạnh còn có hai miếng bánh khoai tây.
Đây là bữa sáng trước đây cô thích nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!