Thùng nước bẩn bị Chung Lâm xách ra sau sân.
Chung Hằng đứng im tại chỗ, xung quanh trái phải không có việc gì để làm, dứt khoát đi lên tầng.
Hứa Duy mở điều hòa, nằm ngang trên chiếc sofa nhỏ, híp mắt nhưng không ngủ. Trong đầu cô sắp xếp lại những đoạn ngắn vụn vặt, không cái nào có thể sử dụng làm manh mối.
Có người gõ cửa, hai tiếng cộc cộc, thong thả đều đều.
Hứa Duy mở mắt, ườn ra mấy giây, đứng dậy mở cửa.
Chung Hằng ở ngoài cửa, lần đầu tiên nhìn cô, ánh mắt bị nhúm tóc vểnh lên trên đỉnh đầu cô thu hút.
Hứa Duy: "Có việc gì ư?"
"Tóc." Anh chỉ chỉ.
Hứa Duy lấy tay vuốt vuốt một cái, còn vểnh lên.
Chung Hằng đưa bàn tay tới, vuốt xuống giúp cô, sau một cái làm cho vào đúng nếp.
Hứa Duy đi quay trở về trong phòng, ngồi vào cuối giường.
Chung Hằng đứng dựa vào tường, Hứa Duy chỉ chỉ ghế sô pha, nói: "Ngồi đi."
"Lười không muốn ngồi."
Giữa hai người cách vài thước.
Chung Hằng hỏi: "Đi dạo ở đâu?"
Hứa Duy: "Trên phố."
"Ăn cơm rồi?"
"Ừm."
"Ăn cái gì?"
"Ăn bánh."
Chung Hằng: "Đủ gian khổ mộc mạc nhỉ."
"Không có phú quý như Chung thiếu gia đây."
Chung Hằng liếc nhìn cô một cái, cười một tiếng: "Cứ giả vờ đi."
Hứa Duy không tiếp lời anh, đứng dậy rót hai cốc nước, đưa một ly cho anh: "Tìm em có việc?" Cô bưng cốc nước hỏi.
"Không có việc gì không thể tìm em sao?"
"Em không có ý này." Hứa Duy cười cười:"Sợ anh bận bịu, chậm trễ thời gian của anh thôi."
Cô lại ngồi xuống, cúi đầu thổi nước nóng trong cốc.
Trong đầu Chung Hằng nhớ đến câu nói kia của Chung Lâm, liếc nhìn Hứa Duy vài lần, đang phán đoán xem có phải cô đang không vui không.
Hứa Duy uống một hớp, nghe thấy Chung Hằng nói: "Lâm Ưu gọi điện thoại cho tôi, hỏi hành trình của em."
Cô ngẩng đầu: "Hỏi em?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!