Chương 18: Đêm Giáng Sinh (1)

"Mẹ ơi! Giúp con chút với"

"Ơi, mẹ đây"

-Người phụ nữ vội vã bước lên trên tầng, tâm trạng có hơi lo lắng.

Con trai của bà từ trước đến nay chưa bao giờ phải gọi bà và nhờ vả bà cả. Phải nói cậu có thói quen tự lập từ rất sớm. Vì vậy hôm nay thấy cậu gọi với một guọng điệu gấp gáp, bà có chút lo.

"Bảo Bình, con cần mẹ giúp gì à?"

Bà Lâm mở cửa phòng cậu con trai, và thấy cậu đang đứng trơ mặt trước gương, dưới đất là một đống quần áo và trên tay cậu cũng là một xấp quần áo.

"Mẹ, đi chơi thì chúng ta mặc gì cho lịch sự ạ?"

Bà ngạc nhiên với câu hỏi của cậu. Cậu đang chọn đồ đi chơi? Là ĐI CHƠI đó. Thánh thần ơi. Ai đã khiến một Bảo Bình nhàm chán luôn học hành chịu đi chơi vậy? Lại còn khiếm cậu ta phải bỏ thời gian ra để chọn đồ nữa.

Nhìn đứa trẻ luôn muốn thoát khỏi vòng tay của bà đang loay hoay thử hết cái quần nọ đến cái áo kia, bà không khỏi vui mừng. Bảo Bình trước giờ luôn tự chủ, luôn cố gắng tự giác học tập, vì theo cậu, muốn sống một cuộc sống lí tưởng theo ý cậu thì cậu cần nhất là học vấn. Bà đã từng xót xa khi thấy cậu con trai tự tìm hết lớp học thêm nọ đến bài luyện thi kia, vùi đầu bài vở đến đêm hôm mà không màng đến sức khỏe của bản thân.

Bản thân bà và chồng bà không hề ép buộc cậu, nhưng vì cậu quá đam mê học hành nên có cản cậu cũng không được. Giờ đây, nhìn thấy cậu chọn đồ đi chơi, bà không khỏi vui mừng.

"Con đi chơi với bạn trai hay bạn gái?"

"Dạ là bạn gái."

"Mẹ nghĩ con sẽ hợp với kiểu này... phối với cái khăn này nữa. Con gầy quá, sau đợt này nhớ ăn nhiều vào, học làm gì cho ốm yếu cả người ra."

"Vâng"

Chọn xong bộ đồ, Bảo Bình chào mẹ rồi đi.....

"Thiên Yết, cậu cũng đi chơi ở đây hả?"

"Đừng phũ như thế chứ, con gái dễ tổn thương lắm"

"Thiên Yết à, qua kia chơi đi"

Thiên Yết vốn chỉ đi qua con phố này thôi, rốt cục chẳng hiểu sao lại gặp cái con âm binh phiền phức này. Vân Lam rất thản nhiên mà mặt dày bám đuôi Thiên Yết, khiến hắn tức điên lên mà chỉ muốn đấm cho nhỏ một phát. Đang nhìn quanh quất để tránh những ánh mắt nóng rực của nhỏ, bỗng hắn thấy một bóng hình nhỏ đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế đá.

Hắn khẽ cười, đi vòng qua đằng sau thân ảnh nhỏ, bỏ mặc Vân Lam đang í ới gọi đằng sau. Đến gần, hắn thấy cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng. Tiếc là chưa kịp nghe ngóng gì thì cô đã cúp máy.

"Hey Song Tử, mày đang nói chuyện với ai đấy?"

Song Tử bị bịt mắt bất ngờ, liền động thủ. Cô xoay người làm một cú đá xoáy nhằm thẳng vào thái dương Thiên Yết, dù mắt bị bịt. Hắn may mắn né được cú đòn hiểm, liền thả tay ra.

"Làm gì mà manh động vậy? Tao hỏi thăm tí thôi mà. Đá đau đấy. Mà Song Tử, mày làm gì mà thất thần ra thế?"

-Hắn tặc lưỡi

Song Tử chưa kịp mở miệng thì đã có hai bàn tay nào đó chộp lấy cổ cô một cách mạnh bạo.

"Ai cho mày có quyền được đá Thiên Yết? Sao lúc nào mày cũng phá đám tao với Thiên Yết vậy? Chẳng phải tao đã nói, mày nên tránh xa Thiên Yết à?"

Thiên Yết nhăn mặt hất mạnh Vân Lam ra khỏi người Song Tử, khiến nhỏ ngã nhào. Song Tử thầm thở dài, phiền phức quá đi. Loại người như hắn mà cũng có người theo đuổi à?

"Tôi nhớ tôi đâu có đá trúng cậu? Với lại, nếu chỉ đến gặp tôi để khoe một con simp thì tốt nhất đừng gặp tôi làm gì. Và xin lỗi, hiện giờ tôi chưa có tâm trạng để tám nhảm với cậu. Đêm Giáng sinh chắc cậu cũng chẳng rảnh nợ mà đi đánh nhau với ai đâu, nhỉ?"

"Song Tử, mày sao vậy?"

-Thiên Yết có chút lo lắng, Song Tử đang nói chuyện với cậu bằng chất giọng y như ngày đầu gặp cậu vậy, lạnh lùng và xa cách

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!