Chương 3: Tên của em là...

Anh trai cô hay nói rằng, phải biết yêu cái tên của mình bởi nó là một thứ rất linh thiêng, trân quý. Lớn lên một chút, cô biết cái tên nắm giữ linh hồn mình. Cấp ba, cô biết dò từ điển, lại thấy cái tên của mình gắn với một chòm sao trên bầu trời.

Xử Nữ

- mang biểu tượng một cô gái.

Cô hỏi vì sao, anh chỉ cười bảo rằng phải tự mình hiểu ra mới có ý nghĩa

Cô thắc mắc. Nhưng chưa được giải đáp thì anh đã đi mất.

Anh đi nước ngoài du học. Anh đi, không quên giao nhiệm vụ cho cô: trông coi tiệm café nhỏ nằm kế bên ngọn đồi. Anh đi, khi cái tiệm còn chưa có một cái tên rõ ràng. Cô muốn nó chí ít phải có liên quan đến anh.

Cô lại nghĩ, mỗi khi nhìn anh, cô luôn có cảm giác ấm áp, như thể một luồng hào quang đã bao lấy anh, luồng hào quang không chói lóa, nhưng ấm áp đến lạ, tựa ánh nắng buổi sớm mai.

Thế là cô quyết định lấy luôn cái tên cho quán café là Nắng.

Anh nghe Xử Nữ báo cái tên qua điện thoại, có vẻ rất thích thú. Một cảm giác kì lạ len lỏi trong lòng cô. Vì đây là lần đầu tiên cô được đặt tên cho một cái gì đó. Cái tên là một thứ rất linh thiêng mà.

Và vì khi cô sinh ra thì hầu hết mọi thứ đều có tên rồi, mà dù cho không có thì cô cũng không có quyền gì mà đặt.

Cơn gió mùa xuân thổi hiu hiu ngoài con đường lợp bóng cây anh đào, cuốn theo cánh hoa hồng nhạt mềm mại bay vút lên cao. Cô ngồi trong cửa hàng, lười nhác và buồn bã. Tiếng nhạc khe khẽ ngân từ chiếc loa nhỏ đặt ở góc phòng. Có lẽ vì mới khai trương hôm qua nên không thu hút nhiều khách lắm.

Chỉ có bạn học thân thiết của cô và mấy người quen, hàng xóm đến ủng hộ.

Một âm thanh quen thuộc vang lên. Xử Nữ thấy tên người gọi được hiển thị trên màn hình thì không khỏi thở dài. Cô bắt máy, lên tiếng trước:

Anh...

Chào em gái! Dường như anh chẳng có vẻ gì là nhận ra giọng nói nhuốm màu mệt mỏi của cô cả

"Công việc thế nào rồi? Em đang làm gì thế?"

Xử Nữ cầm cây bút chì trên tay, nguệch ngoạc vài hình vẽ lên tờ giấy trước mặt:

"Mọi thứ vẫn khá ổn. Em đang tranh thủ làm bài tập về nhà."

"Anh nhớ em đã lên đại học. Bài tập đâu mà làm?"

Ừm...

Cô hơi khựng lại. Đúng là chẳng biết nên nói gì nữa.

Sao vậy?

Gì hả anh?

"Không nói gì nữa sao?"

Nói gì ạ?

Chẳng hạn như làEm nhớ anh quá!...

Cô đỏ mặt:

"Gì chứ? Em nhớ anh hồi nào?"

Không nhớ anh sao?

Không Mặc dù cố ra vẻ lạnh lùng nhưng cô vẫn không kiềm được bật cười thành tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!