Sư Tử mở cửa một phòng học, bên trong chỉ có bàn ghế và những thứ quen thuộc hằng ngày, hoàn toàn không có thứ cậu cần. Đây đã là căn phòng thứ hai mươi cậu dốc sức kiểm tra rồi, cảm thấy không khác gì mò kim đáy bể cả, một chút gợi ý cũng không có. Sư Tử thở dài, chống hông một bên vẻ mặt rầu rĩ nhìn hai lối hành lang dài thượt phiền toái.
Đột nhiên, bên trong phòng học có đồ vật rơi xuống tạo thành một tiếng động méo mó qủy dị, Sư Tử không đề phòng mà giật mình quay đầu nhìn.
Một quả bóng từ từ lăn đến dưới chân cậu.
-...
Sư Tử chòng chọc nhìn nó, không có gió, nó làm thế nào mà lăn một đường chính xác tới chỗ cậu như vậy, huống hồ có gió đi chăng nữa cũng không thể. Sư Tử trượt mồ hôi lạnh, cẩn thận lùi về sau mấy bước. Quả bóng như trêu đùa cậu, Sư Tử lùi bước nào, nó liền lăn theo bước đấy. Dự cảm không lành mãnh liệt sôi sục trong lòng Sư Tử, cậu nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hít sâu để lấy dũng khí vào tư thế, nhanh chóng xoay người đá mạnh quả bóng đi hướng bên trái mà cậu đã đi qua trước đó, không chần chừ giây phút nào mà chạy về hướng còn lại.
Hộc hộc...
Nghĩ mình đã chạy khá xa rồi, Sư Tử dừng lại thở dốc, ngay lúc cậu đang nghĩ xem mình nên bắt đầu kiểm tra lại từ đâu thì một quả bóng đen bay đến nện thẳng vào người cậu, nó mạnh tới nỗi Sư Tử không đủ lực trụ vững khiến cậu bị ném văng một đoạn 10m.
Hự!!!
Gah!
Sư Tử đau điếng ôm người, cũng không biết có bị gãy khúc xương nào hay không nhưng nó nện thẳng vào lưng cậu một cú nặng trịch như thế, chắc chắn là cơ thể chịu tổn hại rồi.
Bộp... bộp... bộp...
Tiếng bóng đập trên nền vọng tới, Sư Tử giật thót nhịn đau quay đầu, tức thì cậu trừng to mắt trượt mồ hôi lạnh.
-Đùa... đùa sao?
Cả chục trái bóng đen nối đuôi nhau lao về phía này, Sư Tử theo bản năng muốn được sống sót bật dậy bỏ chạy. Khi nãy một trái thôi đã khiến cậu suýt tàn phế rồi, bây giờ mà bị cả chục trái đâm vào nữa chắc cậu sẽ không còn hình người mất.
Mắt thấy phía trước có lối cầu thang, Sư Tử nhanh chóng chạy xuống dưới nhưng chỉ mới được nửa đường, cậu đột ngột khựng lại.
Ực!!!
Sư Tử lạnh ngắt người, nhìn bóng đen 2m vác búa từ dưới đi lên, tình cảnh lúc này của cậu hoàn toàn đã bị bao vây hai phía. Lên không được, xuống cũng chẳng xong.
-''Lẽ nào đời mình chỉ tới đây thôi sao.'' Sư Tử nghĩ trong lòng, cảm thấy không cam tâm lắm, cậu vẫn còn nhiều thứ để làm mà.
Ngay giây phút tưởng chừng như tiêu rồi, Sư Tử bất ngờ nằm sấp xuống, phải hạ thấp cơ thể nhất có thể. Tận dụng điểm mù của đám bóng sau khi quẹo qua, để chúng lao thẳng xuống bên dưới gậy ong đập lưng ong.
Uỳnh uỳnh!
Đám bóng đập liên hồi vào bóng đen vác búa, khiến nó cũng không kịp trở tay mà bị nện cho biến dạng. Sư Tử cũng bắt lấy thời cơ mà chuồn lẹ, nhưng vì trên người đang đau nên tốc độ của cậu cũng giảm đi chút ít. May sao, tạm thời đã không còn thứ gì đuổi theo nữa. Sư Tử mệt mỏi trượt từ trên tường xuống, cậu lôi thẻ Sát ra nhìn nhìn nó rồi thở dài, vì nó mà mất mạng thật không đáng chút nào.
-Mà chỗ này...
Bấy giờ Sư Tử mới để ý, không ngờ mình thế mà chạy vào phòng vệ sinh. Mà loại nơi như thế, thường chứa những thứ yêu ma qủy quái hơn bên ngoài nhiều. Sư Tử rùng mình một cái, định bụng tìm chỗ khác để nghỉ mệt ổn áp hơn. Tuy nhiên sau đó cậu lại dừng bước, hôm nay là cuộc truy tìm Hộp Sinh Tử, có nghĩa là một góc nhỏ nhất cũng không được bỏ qua, kể cả phòng vệ sinh. Sư Tử quay đầu, quyết định trở lại vào bên trong...
Ở một nơi khác, tiếng sáo êm dịu vang đều dưới ánh trăng, Diệp Cẩn Uyên không ngừng thổi giai điệu xoa dịu, mà sau lưng cô là hai người bạn khác đang ôm nhau sợ hãi. Có điều Diệp Cẩn Uyên không thổi sáo hoàn toàn để trấn an họ, bởi vì trong lúc cô đang chạy vòng vòng tìm Hộp Sinh Tử thì phát hiện cả hai đang bị bốn cái bóng đen vác búa bao vây, Diệp Cẩn Uyên không thể bỏ mặt liền lao vào vòng vây ứng cứu. Tiếng sáo của cô, còn có tác dụng thôi miên kẻ địch.
Nhưng hơi của một người không thể thổi sáo mãi được, Diệp Cẩn Uyên ra hiệu cho hai người kia mau chóng rời đi. Sau khi chắc chắn họ đã khuất khỏi tầm nhìn rồi, Diệp Cẩn Uyên cũng tự mình trốn thoát.
Đào Huệ Mỹ và Bối Hoàng Liên sau khi thoát được một nạn thì vã cả mồ hôi lạnh, hôm trước đối mặt zombie còn kịp chạy, bữa nay đứng trước bóng đen vác búa có sức áp bách nặng nề hơn khiến chân hai người như bị đóng đinh xuống đất không tài nào nhấc lên được mà chạy, nếu không có người cứu, e là đã sớm bị cây búa kia chém đầu lìa khỏi cổ rồi.
-Mà, cái cô bạn cứu chúng ta... là ai ấy nhỉ? Mình không nhớ tên cô ấy?
Bối Hoàng Liên nhíu nhíu mày, rõ ràng là bạn học, nhưng sự tồn tại của cô bạn này rất nhạt nhòa, đến nỗi vừa mới gặp năm phút trước thì năm phút sau đã gần như quên bén đi. Đào Huệ Mỹ cũng không khá hơn gì, nhưng lúc này cô lại có suy nghĩ tích cực.
-Ngày mai gặp ở lớp sẽ nhớ ra thôi, dù sao chúng ta cũng cần cảm ơn cậu ấy mà.
-Cậu nói phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!