Nhân Mã bị đàn zombie cản đường phía trước mặt, vấn đề là hiện giờ cậu không mang theo thứ vũ khí phòng thân nào, mắt thấy bên cạnh là lớp học, Nhân Mã liền xông vào bên trong chộp lấy cái ghế giơ lên cao, khi con zombie tiến vào lập tức dùng lực đập mạnh bay đầu nó. Cái đầu va chạm vào tường văng ngược ra lại lăn đến gần chỗ Nhân Mã, vốn cậu định hạ thêm một cú nữa thì bất ngờ nhìn thấy cái đầu thế mà đã hóa thành một đống tro.
Đến khi Nhân Mã nhìn lên, con zombie mất đầu kia cũng đã tiêu biến chỉ còn lại bộ quần áo nằm trơ trội trên sàn. Nhân Mã ngỡ ngàng hết mấy giây để tiếp nhận tình hình, sau đó cậu bỗng nở một nụ cười mừng rỡ, sống rồi. Có thể, Xử Nữ đã thành công hạ được Tống Tường Quân nên lũ zombie thường kia không còn khả năng hồi phục nữa, nếu như vậy chỉ cần mọi người hợp sức giết sạch đám còn lại nữa là xong. Vì thế, Nhân Mã nhanh chóng đi tìm Hồ Nhiễm Anh để cô bạn sử dụng năng lực liên lạc với cả lớp mà thông báo tin tức quan trọng này.
Ít lâu sau, mọi người nhận được truyền âm của Hồ Nhiễm Anh thì lập tức lên tinh thần chiến đấu, người nào người nấy như chưa từng có cảm giác sợ hãi trước đó, một khi thấy được con đường sống thì ý chí càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mặt khác, Xử Nữ lại trầm tư ngồi bệt trên sàn, dựa tường nghiêng đầu nhìn cái xác của Tống Tường Quân đầy phiền muộn.
Cậu có nghe lời của Hồ Nhiễm Anh, cô ấy nói nhờ cậu hạ được zombie đầu đàn nên mọi người mới được cứu. Tuy nhiên Xử Nữ lại không thấy vinh hạnh, ngược lại tâm tình thêm phần nặng nề, bởi vốn dĩ Tống Tường Quân chết không phải do cậu. Huống hồ, chính cậu chút nữa đã bị cậu ta tiễn đi gặp tổ tiên sớm hơn dự tính. Là một người nào đó đã tìm được điểm yếu của Tống Tường Quân và âm thầm giải quyết cậu ta, nhưng vì sao người này lại không lên tiếng đính chính?
Cố tình để cậu hưởng hào quang anh hùng sao?
Xử Nữ nắm tay thành quyền, thật sự cảm thấy không thoải mái chút nào. Hi vọng cậu nghĩ sai rằng người này là bất đắc dĩ mới không thể ra mặt, chứ công ai người đó hưởng mới là quan điểm sống của cậu.
-Xử Nữ.
Từ xa, tiếng gọi của Tiết Minh Vương vọng tới. Xử Nữ quay đầu, còn có Diêu Lạc Lạc lo lắng theo sau. Nhưng rồi sựt nhớ tới năng lực của mình vẫn còn hoạt động Xử Nữ vội quay lưng, lên tiếng.
-Đừng lại gần.
-Hả?
-Tiết Minh Vương khựng lại.
-Kính mất rồi, tao không kiểm soát được năng lực đâu.
Nói rồi, Xử Nữ cố gắng đứng dậy bảo hai người họ hãy đi tiêu diệt zombie phụ những người khác, cậu có thẻ Mệnh nên rất an toàn không cần lo. Tiết Minh Vương và Diêu Lạc Lạc nghe vậy cũng đành nghe theo, cùng nhau đổi hướng.
-Chắc còn vận động được chút nữa.
Xử Nữ xoay cổ tay, số lượng zombie cũng không ít nên cậu tranh thủ giết được bao nhiêu thì giết, kết thúc sớm còn về nhà nghỉ ngơi nữa. Chưa kể, sáng mai phải lên lớp liệu không biết dưới tình hình nửa đêm bị lôi vào trò chơi chết chóc nhưng hôm sau lại đi học đến chiều mới tan trường, rồi những ai sẽ trụ được đến cuối cùng đây...
Thời gian trôi qua cùng với số lượng zombie đã giảm đi rất nhiều trông thấy, tuy nhiên có người cũng đã thấm mệt mồ hôi đổ ướt cả áo. Dù sao thì sức người vẫn có hạn, vận động quá lâu khó tránh kiệt quệ.
-Chúng còn bao nhiêu con nữa thế?!
-Kim Ngưu bực bội, đánh mãi sao vẫn chưa chịu kết thúc.
Mà kề bên Kim Ngưu là Song Tử cũng bắt đầu thấy tay chân mình rã rời có dấu hiệu không nhấc lên nổi nữa, cô thở một cách nặng nhọc ngước nhìn Kim Ngưu vẫn đang cố gắng đánh hạ zombie. Lúc nào cũng thế, Kim Ngưu luôn là người đứng ra bảo vệ cô, hết lần này đến lần khác cô chẳng hề thay đổi mà vẫn mãi là một đứa yếu đuối chỉ biết nấp sau lưng cậu khóc lóc.
Cô thật tình không muốn như thế nữa, nhất là kể từ hôm nay trở đi sinh mạng của Kim Ngưu có thể bị đoạt đi bất kỳ lúc nào nếu cô trở thành điểm yếu của cậu. Cho nên, cô cũng phải tự mình lo liệu cho chính bản thân mình. Rồi một mai, Nhiệm Song Tử có thể đáng tin cậy hơn ngày hôm qua để cùng với Kim Ngưu chiến đấu giành giật lại sự tự do của mọi người.
-Mình sẽ không thua đâu.
Kim Ngưu nghe thoáng Song Tử lẩm bẩm gì đó, cậu quay đầu hỏi han.
-Sao vậy?
Song Tử lắc đầu, đồng thời nắm chặt thanh sắt trước đó Kim Ngưu đã lấy cho cô, hít một hơi lấy lại tinh thần, tiếp tục vào trận. Kim Ngưu tròn xoe mắt có hơi bất ngờ khi thấy Song Tử đột nhiên hăng máu như thế, tuy không quen nhưng cũng chẳng phải lúc ngẩn người ra đó. Cậu nhếch cười khoái chí, sao có thể chịu lếp vế trước tinh thần của cô bạn này được chứ.
Bốp.
Trong khi đó, hai người đã tách khỏi nhóm của Kim Ngưu là Thiên Bình với Song Ngư cũng đang rất thuận lợi loại trừ zombie. Những cú đá của Song Ngư thật sự vô cùng lợi hại, đầu của zombie cứ vậy như trái chín rụng đầy đất rồi hóa thành tro bụi. Mà hơn hết Song Ngư còn giống như cố ý giành giết zombie với Thiên Bình, thành ra cô có chút rảnh tay.
-Cậu không cần ôm hết việc đâu, mình có thể...
Thiên Bình cũng muốn góp sức, có điều lời cô còn chưa nói xong thì Song Ngư đã thản nhiên ngắt ngang.
-Không sao, cậu cứ nhìn là được.
-...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!