——————————
Trời chập choạng tối, sau trận mưa dai dẳng, mây mù trên bầu trời Zodiac đã trở nên thưa thớt hẳn đi, để lộ ra mảnh trăng tròn như một ngôi sao rực sáng giữa màn đêm.
Khu lớp Z đã bị phá hủy, đó là tin đầu tiên mà hai vị chủ nhiệm lớp Z và Hoàng Đăng nghe được khi trở về từ chuyến công tác ngắn ngày tại khu lục địa lân cận, và sau khi biết được thủ phạm chính là những thành phần ở lớp A, Xà Phu và Thiên Hạc gần như nộ khí xung thiên, chỉ hận không thể cho đám khủng bố trong lốt học viên ấy một trận bán sống bán chết.
Hoàng Đăng sau biết chuyện không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng đi lấy danh sách học sinh bên khối A. Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng, anh ghi lại toàn bộ tên của những thành phần đã vắng mặt vào ngày hôm nay, nộp thẳng lên văn phòng thầy hiệu trưởng.
Sau khi xem xét xong tất cả đơn xin nghỉ của những học sinh lớp A vào ngày hôm nay, cùng với những người có lí do thực sự chính đáng và không có dính líu gì đến vụ việc ban sáng, vị lão sư đứng đầu học viện đã sớm đưa ra quyết định của mình, rằng tất cả những học viên đã vi phạm đến điều luật bảo quản cơ sở vật chất của học viện, toàn bộ sẽ bị cưỡng chế chấm dứt tất cả học phần đang theo tại ngôi trường này, đồng thời hạ điểm đạo đức của toàn bộ xuống mức thấp nhất.
Vì đã mất đi khu kí túc, lớp Z buộc phải tạm trú tại căn phòng bệnh chật hẹp ở bệnh viện. Không có đủ dụng cụ để nấu nướng, thành ra từ lúc sáng đến giờ, ngoại trừ Nhân Mã, cả bọn chẳng thể ăn được một bữa nào cho ra hồn.
Cũng may là có Hoàng Đăng tinh ý mang đầy đủ thức ăn từ căn tin trường đến, nếu không thì chắc cả bọn đã như đống xác khô nằm vật dưới nền nhà.
- Này Hoàng Đăng, phiền cậu sửa lại khu kí túc của bọn tớ một lần nữa được không?
- Kim Ngưu cầm hộp cơm trên tay, ngẩng đầu lên hỏi.
- E là không được!
- với vẻ mặt căng thẳng, Hoàng Đăng lắc đầu
- Tứ Hồi chỉ gây ảnh hưởng một lần duy nhất lên mục tiêu, lần thứ hai sẽ không có tác dụng.
Quả nhiên! Kim Ngưu có cảm giác như bản thân dường như cũng đã biết trước được điều này, không thể nào có chuyện một năng lực hữu dụng như thế lại không có nhược điểm được. Hoàng Đăng cũng chỉ là con người, không phải thần thánh.
Thất vọng não nề, Kim Ngưu đưa mắt trở lại hộp cơm chán ngắt trên tay, ủ rũ thở dài.
- Mẹ nó! Vậy từ nay cả bọn phải ngủ ngoài đường hết sao?
- Sư Tử đập tay xuống bàn, buộc miệng thốt lên tiếng chửi thề
- Đúng là một lũ khốn, tất cả đồ đạc của bọn mình đều bị chúng phá tan rồi, giờ phải làm sao đây?
- Truyện của tớ... mất hết rồi.
- Thiên Bình dường như sắp khóc
- Tớ giữ chúng gần mười năm nay, vậy mà...
- Vậy là tiền của chúng ta cũng...
- Ma Kết bỏ lửng câu nói khi ánh mắt dừng lại nơi gương mặt dường như tuyệt vọng của Xử Nữ, cô bạn không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu, vậy đã là quá đủ để Ma Kết hiểu được tất cả. Toàn bộ tiền lương của những người đi làm trong lớp, bao gồm cả anh đều nằm trong tay Xử Nữ. Đương nhiên là cô bạn chẳng bao giờ động một ngón tay vào số tiền ấy, mà cẩn thận cất nó vào trong ngăn tủ của phòng mình.
Vậy nên đến lúc bị lớp A đột kích, cả bọn chẳng thể làm gì được để cứu số tiền ấy.
- Trên người các cậu còn bao nhiêu?
- Bảo Bình hỏi, nhưng đôi mắt trông chẳng có vẻ gì là đang kì vọng cho lắm. Từng người trong nhóm lần lượt lắc đầu.
Sau khi dốc hết số tiền trong túi ra để chi trả cho tiền viện phí, toàn bộ những gì còn sót lại, tổng cộng còn chưa đến 500 yoen*. (2,5 triệu đồng)
Thậm chí không tính đến tiền điện nước, chi phí sinh hoạt mỗi tháng của lớp Z ở mức thấp nhất cũng là 2000 yoen. Không ai trong nhóm là không biết được điều đó.
Có cảm giác như đang bị kẹt trong vòng xoáy tàn nhẫn của số phận, những rắc rối, rủi ro cứ như con rắn hổ mang lạnh lùng ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi thời cơ và dứt điểm con mồi. Không ai biết được những gì kế tiếp sẽ xảy đến với mình, chỉ biết rằng chỉ cần một chút sơ sẩy, cái giá phải trả có thể là bằng cả tính mạng.
Ánh hoàng hôn phía cuối chân trời lụi tắt, khu thành phố Zodiac lại bắt đầu phủ mình dưới màn đêm.
___________
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!