Cơn bão giữa mùa đông lạnh giá vẫn còn vần vũ trên bầu trời âm u của thành phố sau hơn 3 tuần dài đằng đẵng, trút những hạt mưa nặng nề xuống mặt đất, báo hiệu hôm nay lại là một ngày không nắng của chốn Zodiac thịnh hưng.
Bệnh viện hôm nay có vẻ lắm người ra kẻ vào hơn hẳn mọi hôm, mặc cho ngoài trời vẫn còn đang mưa xối xả. Xử Nữ dù đang ở trong căn phòng nằm tận ở cuối hành lang tầng 2, vẫn nghe được rất rõ những tiếng ồn từ dưới đại sảnh vọng lên. Người dân Zodiac đang lũ lượt kéo đến đây, Xử Nữ có thể nhận ra được điều đó khi nghe được những cuộc tranh cãi gay gắt của họ với những người tiếp tân của bệnh viện.
Dù không biết rõ tường tận nguyên nhân, nhưng cô nghĩ là có liên quan đến lệnh cách li mà bệnh viện đã đưa ra vào đầu chiều hôm qua.
Hướng thẳng ra phía cửa sổ căn phòng, hình bóng của khu tâm thần của bệnh viện trong màn mưa dường như chẳng bị nhoà đi dưới cái nhìn của Xử Nữ, đó là khu vực được cách li gần như hoàn toàn với các khu khác, đồng thời cũng là nơi điều trị cho những nạn nhân được đưa đến đây vào cái đêm định mệnh ấy.
Đúng với nghĩa của sự cách li, nơi đấy là một toà nhà sáu tầng nằm gần như cách biệt hoàn toàn với bệnh viện bởi một khu đồng cỏ tiêu điều vàng úa trải rộng đến hàng trăm mét, đến nỗi Xử Nữ đã nghĩ rằng nơi âm u ấy không thuộc về chốn bệnh viện hiện đại này.
Điều duy nhất khiến Xử Nữ cảm thấy không thể hiểu nổi, chính là tại sao nơi đó lại bị gán lệnh cách li? Rõ ràng là bệnh viện không hề đề cập gì về tình trạng nghiêm trọng mà những bệnh nhân đang mắc phải, hành động ấy chẳng khác gì một hồi chuông ám chỉ rằng, đó không phải là một nơi an toàn.
Dẫu có nhiều thắc mắc, song Xử Nữ vẫn không thích khu nhà ấy cho lắm. Cái cảm giác khi nhìn vào chốn âm u kia thật khiến cô cảm thấy nặng lòng, thật chẳng hay chút nào khi phòng bệnh của Nhân Mã lại có thể nhìn thẳng ra toà nhà kia chỉ qua một ô cửa sổ. Trong cảm nhận của Xử Nữ, những âm thanh phát ra từ nơi ấy, chúng ồn ào, trầm đục và đầy hoang dại.
Những tiếng thét chói tai, những tiếng rền rĩ vang lên không ngừng, những lời gầm gừ không rõ nghĩa của những linh hồn lạc lối, tất cả tạo thành một vòng xoáy của sự hỗn loạn đầy tối tăm. Xử Nữ thắc mắc tại sao những người bệnh kia đến giờ này vẫn chưa phục hồi lại, có lẽ do san chấn tâm lí mà Vua Rối để lại là quá lớn. Sau một hồi ngẫm nghĩ, Xử Nữ quyết định đứng lên và đóng cửa sổ lại.
Sau khi giải thích với Nhân Mã lí do cả nhóm bị người dân thành phố và lớp truy sát, Xử Nữ cảm thấy toàn thân như chẳng còn chút sức lực nào, năng lượng cô dành để sử dụng trong cả ngày hôm nay như đã dồn hết cho cuộc trốn chạy kia. Cô mệt mỏi vươn tay lấy cốc nước đặt trên chiếc bàn cạnh giường bệnh nốc một hơi dài.
Không biết mọi người lúc này thế nào rồi? Đã hơn nửa tiếng kể từ lúc Bạch Dương rời khỏi đây, không biết cậu bạn đã tìm được những người khác hay chưa? Xử Nữ chỉ mong rằng tất cả sẽ trở về an toàn, về vụ việc ngày hôm nay, nhất định khi trở về trường cô phải báo cáo lại ngay với Xà Phu và Thiên Hạc ngay. Những hành động của lớp A đã đi quá xa rồi!
Nằm ở chiếc giường bên cạnh, Nhân Mã vẫn đang chăm chú nhìn cô, với ánh mắt lo lắng, không hiểu vì lí do gì. Từ lúc mới vào đã thế này rồi, và cái nhìn của cậu bạn tóc vàng kia chỉ khiến Xử Nữ thêm ngượng ngịu.
Đừng nhìn cô bằng ánh mắt như thế! Ai mới là người bị bệnh đây chứ?
- Chân cậu thế nào?
- cô hỏi, quệt đi những giọt nước nơi khoé môi
- Bác sĩ đã nói gì?
- Không có gì nghiêm trọng đâu!
- Nhân Mã đáp lại, với nụ cười đang rộng mở trên môi kia, Xử Nữ thật khó lòng mà cho rằng đấy là một lời nói dối.
- Cậu nói thật đấy à?
- Xử Nữ gặng hỏi.
- Tớ nghĩ vậy mà.
- Nhân Mã gượng cười đáp lại.
- Tớ không thấy đau tí nào cả.
Xử Nữ không biết phải tin vào lời nói ấy của Nhân Mã như thế nào, cô còn nhớ rõ vẻ mặt anh trông đau đớn đến mức nào vào cái đêm phải đơn độc đối đầu với Cự Giải và Bạch Dương. Và cô chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Câu trả lời của Nhân Mã được đáp lại bằng cái nhìn đầy nghi ngờ của Xử Nữ, sau một hồi nhìn nhau, cô lấy tay đập mạnh xuống tấm đệm ở vị trí gần chân Nhân Mã, anh lập tức nhăn mặt.
- Này, cậu nặng tay với người bệnh quá đấy!
- Tớ thậm chí còn chưa chạm vào người cậu, ai vừa mới nói là không đau hả?
Gương mặt Xử Nữ trông đầy vẻ bực bội, tên này, rõ ràng là đang xem cô là một con ngốc. Nỗi tức giận trong lòng cô nhanh chóng át đi vẻ ngượng nghịu bấy lâu nay của cô khi ở một mình cạnh Nhân Mã, cô quay phắt mặt đi, không nói thêm lời nào.
- Này, cậu giận đấy hả?
- giọng Nhân Mã cuống cuồng cả lên, có vẻ đang hoảng loạn lắm. Nhưng vậy thì đã sao chứ? Tên này đáng bị thế mà.
Xử Nữ vẫn không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!