Áo Đinh Bộ Trực bị gió thổi vùn vụt, tóc anh bù xù, cằm anh bạnh ra, giọng khàn đi.
"Tôi mang đồ tới rồi, thả người ra."
"Đồ đâu?" Anh Tần hỏi.
Đinh Bộ Trực vứt một tập tài liệu xuống đất. Đường Cam Thảo cầm lên mở ra xem: "Thẻ căn cước Venezuela là thế nào? Chẳng phải tao bảo muốn đi Mỹ hay Canada rồi à?!"
"Cố lắm rồi." Đinh Bộ Trực đáp lời nhưng đôi mắt anh chỉ chằm chằm vào Lạc Tòng Tâm, ánh mắt anh lạnh lùng và kiên định cứng rắn, dường như chỉ cần khẽ chạm vào thôi, nó sẽ vỡ tan.
Anh Tần rút hộ chiếu và tiền mặt trong tập tài liệu ra.
"Đinh tổng, đừng trách tao không nhắc mày, đệ của tao ở khắp cái Xuân Thành này, nếu chúng không nhận được tin của tao thì… À mà, nhà họ Đường chúng mày nhiều tiền thế sao phải sợ, nhưng còn bạn gái của mày với gia đình nó, tao tin là mày hiểu tao đang nói gì."
"Thẻ căn cước này đảm bảo cho mày sống an toàn mười năm ở Venezuela." Đinh Bộ Trực nói.
Anh Tần gật đầu, nghía sang Đường Cam Thảo: "Đi thôi."
Đường Cam Thảo: "Cứ thế mà đi?!"
"Chứ sao nữa?" Anh Tần cau mày: "Nếu giết nó thì đời ông với tôi toang đấy."
"Nhưng mà!"
"Có đi hay không?" Đường Cam Thảo cắn răng, trợn mắt nhìn Đinh Bộ Trực rồi đi theo anh Tần. Hắn ta lướt qua anh, gió thổi tóc bay, ánh mắt hai người liếc nhìn nhau.
Lạc Tòng Tâm giật thót mình: "Đinh Bộ Trực!"
Chớp mắt, hắn đâm thẳng vào bụng Đinh Bộ Trực, anh trở tay đấm vào hốc mắt hắn. Bỗng có tiếng động vang lên, hai người tách ra nhảy về phía sau. Tay anh Tần nắm một con dao, mặt mày dữ tợn, Đinh Bộ Trực oằn mình, một tay ôm bên sườn, máu rớm qua kẽ tay. Đường Cam Thảo ngồi phịch dưới đất, hét toáng lên.
Anh Tần quát: "Mày báo cảnh sát!"
Đinh Bộ Trực: "Không phải."
"Nhưng tao ngửi được mùi cớm!" Hắn lao đến, đâm bổ về phía Đinh Bộ Trưc. Mặt anh tái nhợt, vội tránh đi nhưng máu trong bụng trào ra ngày một nhiều hơn khiến chân anh loạng choạng.
Tim Lạc Tòng Tâm đập thình thịch, nỗi sợ tột cùng dậy lên, cô ngậm chặt miệng, ép bản thân không được hét lớn, không được khóc thành tiếng, cố gắng nén hơi thở của mình.
Dao của anh Tần rơi xuống đất và bật ra âm thanh chói tai. Có tiếng rít sắc lẹm bùng bùng trong tai Lạc Tòng Tâm. Vô vàn tia sáng bỗng tụ lại đung đưa trong màn đêm, trông như cây đuốc, như lưỡi kiếm, như những oan hồn.
Ảo ảnh?!
Lạc Tòng Tâm lắc đầu mạnh, để cho bản thân được tỉnh táo nhưng ảo giác kia lại ngày một sắc nét hơn. Cô nhìn thấy có vô số binh lính thời cổ đại ở đây!
Bọn họ vây quanh Đinh Bộ Trực, kéo chân anh, lôi cánh tay anh, chúng còn nhe ra thứ lợi rữa nát, cười khùng khục và gầm lên.
Không! Cút đi! Cút đi!!
Cô gào thét trong lòng, ánh mắt cô đỏ ngầu, có chất lỏng chảy xuống. Đinh Bộ Trực đang tránh đòn quay đầu nhìn mà hoảng sợ, cuống cuồng chạy đến, mặc kệ gã Tần tàn ác đâm dao xuống lưng mình..
"A Trực!!" Lạc Tòng Tâm bỗng lao người đến, cổ tay cô gãy cái rắc.
Đinh Bộ Trực lăn trên đất, dao của anh Tần đâm trượt, anh bật mình đánh trả lại hắn như phát điên.
Miệng Lạc Tòng Tâm đắng ngắt, cô gần như không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm nhận được có gì sền sệt trên mi mắt cô.
Cổ tay đau, đầu đau, mắt cũng đau nhưng tất cả cũng chẳng bằng một phần nỗi đau này, đau khổ, tức giận, hối hận, nguyền rủa… Vô số cảm xúc này hóa thành lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt.
"Đinh Bộ Trực, bọn tao không sống thì mày và con kia cũng đừng hòng được sống!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!