Tại sao người ta lại có thể thích một người khác biệt hoàn toàn với mình như vậy?
Đây là một vấn đề rất ảo diệu.
Đặc biệt là khi ở trong cái thời đại vội vã bây giờ. Thích một người có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như: gia thế, trình độ học vấn, tính cách, sở thích, giọng nói, duyên phận,…
Trước kia Lạc Tòng Tâm cũng từng thích vài người. Ví dụ như cậu bạn mặc áo sơ mi trắng của những năm tháng cấp ba hay như thần tượng mà cô theo đuổi thời đại học.
Khi thích một ai đó, ánh mắt ta cũng ngập tràn bóng hình người ấy, mỗi lần gặp anh, con tim đong đầy hạnh phúc và yêu thương, tựa như từng khắc từng khắc đều muốn tuôn trào.
Song lại chẳng thể kéo dài được bao lâu.
Với bạn nam hồi cấp ba, yêu thầm được hơn một năm, sau khi tốt nghiệp cả hai mất liên lạc thế nên chẳng giải quyết được gì.
Hồi đại học theo đuổi idol thì cô có đến tận ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám thần tượng, thời gian theo đuổi dài nhất cũng chỉ đến nửa năm, ngắn nhất còn không qua được một tháng, bây giờ nghĩ lại thì thấy cái mình thích cũng chỉ là hình ảnh phản chiếu của người ấy mà thôi.
Thích thì rầm rộ ồ ạt, đến khi không thích thì quay lưng hững hờ.
Có lẽ đây cũng là tốc độ khi yêu của người hiện đại ngày nay.
Lạc Tòng Tâm suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Sao cô phải đi thích Đinh Bộ Trực chứ?
Suy nghĩ đến hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đưa ra được kết luận – bởi vì khuôn mặt anh.
Dù sao thì cái người kia vừa độc mồm độc miệng lại còn bới lông tìm vết, khiến người ta không sao mà thích nổi, cái duy nhất thích được chỉ có mặt đẹp thôi, anh đứng im một chỗ liếc mắt cũng đủ làm tim cô đập rộn ràng rồi.
Suy nghĩ được thông suốt giúp Lạc Tòng Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Dựa theo kinh nghiệm theo đuổi idol của cô, nếu như cô thích một người vì vẻ ngoài thì thời gian kéo dài cũng chỉ đến ba tháng mà thôi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đợi đến mùa xuân năm sau, Đinh Bộ Trực đã trở thành đóa hoa của ngày hôm qua trong lòng cô rồi.
Lạc Tòng Tâm yên chí thoải mái ngủ một giấc đến sáng, thậm chí còn không nằm mơ.
Sáng sớm thức giấc với ánh ban mai dịu dàng, một ngày mới lại được bắt đầu.
Lạc Tòng Tâm quấn quýt trước gương một lúc lâu, cuối cùng vẫn mặc chiếc váy xanh hôm qua vừa mua lên người.
Bí quyết để quên bức tường cũ là phải sơn tường mới.
Vì vậy xem mắt là điều cần thiết.
"Chu choa, Tiểu Lạc, váy xinh quá đi mất, hôm qua mới mua phải không?"
Vừa vào phòng làm việc chị La đã chạy ra đón, kéo Lạc Tòng Tâm xoay một vòng, chị gật đầu lia lịa: "Thấy chưa, cô gái nhỏ vẫn còn trẻ thì nên mặc như thế này, đẹp!"
Lạc Tòng Tâm: "Cảm ơn chị La."
"À—" Chị La thấp giọng: "Hôm qua sao Đinh tổng lại đi với Đường tổng thế? Chị đi rồi em có thám thính được tin gì không?"
"Quần tất đen trong xe A Trực lần trước là của chị đấy, em đừng hiểu nhầm gì hết nhé~"
Giọng nói Đường Cam Du bỗng vang lên mà không hề báo trước, tim Lạc Tòng Tâm thịch một tiếng, đau đớn lại trỗi dậy li ti.
"Bọn họ…" Cô hít một hơi, ép buộc bản thân phải mặc kệ cảm giác này: "Chắc quan hệ bọn họ tốt lắm."
"Hai người đang nói về Đường Cam Du với Đinh tổng à?" Lữ Quang Minh cũng bu lại, giơ điện thoại lên: "Không phải cái này chứ ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!