Chương 14: Ai là Công Dới?

"Diệp ra đây hỏi cái."

Gần cuối giờ ra chơi tiết đầu tiên ngày thứ Ba thì Đăng gọi Diệp tới một đoạn hành lang vắng vẻ hỏi chuyện.

"Tao tưởng mày là Công Dới?"

Diệp chẳng hiểu gì: "Công dới là cái gì vậy…"

Đăng nói không vấp chữ nào: "Công Chúa Kute Dễ Huông Xynh Đẹp Học Giỏi Thông Minh Tốt Bụng Đáng Yêu NHẤT THẾ DỚI ấy."

Diệp hoảng hốt khi nghe cái tên do nó nghĩ ra nhưng mà bản thân nó cũng đách nhớ nổi, trong khi Đăng thì đọc vanh vách. Đúng là người tổng kết 9.9 sẽ khác người 7.5.

Diệp ngây ngẩn nhắc lại: "Công chúa dễ thương kute…"

Đăng sửa lại: "Không phải. Là Công Chúa Kute Dễ Huông Xynh Đẹp Học Giỏi Thông Minh Tốt Bụng Đáng Yêu NHẤT THẾ DỚI."

"Công chúa kute dễ thương học giỏi xinh…"

"Không phải. Là Công Chúa Kute Dễ Huông Xynh Đẹp Học Giỏi Thông Minh Tốt Bụng Đáng Yêu NHẤT THẾ DỚI."

Diệp hiểu ra: "A! Thì ra là Công Giới đấy à? Công Chúa Thế Giới – Công Giới!"

"Mày phát âm sai rồi. Công Dới. Dờ, dờ đờ ấy, không phải GI giả vờ đâu."

"Tao có phát âm như vậy à?" Diệp ngờ vực hỏi: "Giới, dới, giới, dống nhau mà?"

Khoan đã, hình như đây không phải là vấn đề.

Tại sao Đăng lại hỏi nó như vậy?

"Sao mày lại hỏi tao như vậy?" Diệp rụt rè hỏi.

Hôm qua nó đã quyết định kết thúc trò báo thù này rồi. Dăm ba cái chuyện viết thư nếu có thể che giấu thì cứ che giấu đi. Nó sẽ mang bí mật này xuống dưới mồ.

Đăng cau mày: "Mày chắc chắn mày không phải Công Dới? Mày không viết gì cho tao?"

Hôm kết thúc chương trình 20/10, Thu đã gặp riêng Đăng và hỏi: "Mình có gửi thư cho cậu… cậu đọc hết chưa?"

Người không bao giờ thể hiện cảm xúc thái quá như Đăng cũng phải tròn mắt hỏi: "Cậu là Công Dới??"

Thu bị giật mình, nghe không hiểu câu hỏi của Đăng. Nhưng lúc đó Thu nghĩ Đăng vừa hỏi một câu liên quan đến câu hỏi của Thu, lại vì đang hoảng hốt nên gật đầu bừa: "Ơ… ừ?"

Đăng không thể tin nổi cô gái vừa đạt giải nữ sinh thanh lịch lại chính là người viết cái gì onichan cục zàng gì đấy. Đăng đang định hỏi thêm thông tin thì Thu bất ngờ tỏ tình khiến cậu không nói thêm được gì.

Thu nói là mình thích cậu hay cái gì đó đại loại như thế, nhưng tâm trí Đăng lúc này đang xoay quanh suy đoán sai lầm của bản thân, bởi cậu cứ nghĩ Công Dới là một người khác.

Đăng nói: "Cảm ơn cậu."

Thu không hiểu cảm ơn là đồng ý hay từ chối: "Vậy câu trả lời của cậu…"

"Câu trả lời…?"

"Mình có đề cập trong thư ấy." Thu đỏ mặt. Những thứ cô viết trong thư thật khó để nói ra miệng.

Thu đợi mãi cũng không thấy Đăng nói gì thêm, sau đó Đăng mang gương mặt hoài nghi cuộc đời rời đi. Đi được vài bước Đăng mới nhớ ra mình chưa trả lời rõ ý nên nói thêm: "Nói chuyện sau nhé."

"Ừ. Mình đợi cậu."

Trí nhớ của Đăng rất tốt, nhưng không nhớ nổi Thu đã hỏi gì trong cái đống thư ấy. Giờ muốn xem lại cũng không được vì cậu hoặc đốt hoặc ném thùng rác hết rồi. Nhưng điều làm Đăng thắc mắc nhất là, cậu vẫn nghĩ đứa viết đống thư lố bịch đó là Diệp. Nếu Diệp làm vậy Đăng còn thấy dễ hiểu, nhưng người có đầu óc tư duy bình thường như Thu từ bao giờ lại đem não vứt ra ngoài vũ trụ như thế? Không thể hiểu được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!