Cuối tuần rảnh rỗi, Diệp nằm ở nhà lăn qua lăn lại chán gần chết. Bình thường nó vẫn thuê truyện để đọc nhưng vì một bữa gà KFC mà nó trắng túi rồi, hết tiền thuê truyện luôn.
Nằm trên giường, nó đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình trên không trung, đầu vô thức hiện ra bàn tay của Đăng đang cắt gà cho mình. Cũng chính bàn tay ấy đội mũ cho nó nữa. Miêu tả bàn tay ấy như nào nhỉ?
Diệp nghĩ xong bật dậy, lôi giấy nháp ra hí hoáy viết.
"Tay của cậu thật đẹp. Mình mê mẩn với đôi tay của cậu. Xương tay cậu lồi lên cục cục và hằn lên rõ gân. Móng tay cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ. Tuy tay cậu không trắng lắm nhưng trông vậy cũng rất nam tính. Mình thích tay của cậu."
Nó thích thật, dù cũng chẳng biết tại sao. Tự nhiên nhớ lại ngoài gương mặt của Đăng nó còn để ý thấy đôi tay này nữa.
Xoay bút trên tay một lúc nó lại viết thêm: "Khuôn mặt cậu thật xinh đẹp. Cái gì cũng đẹp hết, mình ghen tị với lông mi của cậu."
Diệp viết xong chợt cảm thấy sợ hãi.
Nó nhớ có lần nó lỡ mồm khen thằng Tú xinh gái, bị Tú nhìn bằng ánh mắt "tao nể mày là con gái nên không đấm mày nhưng mày thử nhắc lại lần nữa xem có biết thế nào là lễ hội không mày ngon nhắc lại coi" của thằng Tú.
Có vẻ con trai không thích từ xinh đẹp lắm? Nhưng bọn con trai rất hay có kiểu tự khen mình đẹp trai nên cảm giác dùng từ đẹp trai thì tầm thường quá, phải dùng từ xinh đẹp mới thoát ý.
Không được, nó không muốn bị đấm. Dù rằng Đăng không thuộc trường phái giơ nắm đấm nhưng có lẽ nó sẽ bị hành hạ.
Ủa nhưng, nó viết thư ẩn danh mà?
Diệp vui mừng ráp hai đoạn tả mặt và tả tay Đăng ghi vào trong giấy viết thư, chèn thêm mấy từ râu ria rồi cất trong ngăn kéo. Nó sẽ đợi cuối tuần sau gửi Đăng theo cách khác nếu bức thư cũ trong thư viện vẫn chưa bị lấy đi.
Nó ngả lưng vào ghế, chợt nhiên cảm thấy thật buồn chán. Nhấc cuốn sổ tay ghi chú công việc ra, nó mong tìm thấy nhiệm vụ gì đó nó chưa làm để hoàn thành trong cái ngày Chủ Nhật tẻ nhạt này.
Không ngờ nó mở trang đầu của sổ ra mặt liền tái mét vì thấy dòng ghi chú thứ Hai tuần sau kiểm tra một tiết môn Toán. Nó quên cũng là điều đương nhiên vì giáo viên dạy Toán nhắc trước tận hai tuần, ai mà nhớ được. Hoặc có thể là do giáo viên đã nhắc lại, nhưng vì Diệp tâm hồn treo ngược cành cây nên thông tin không chui được vào đầu.
Trước giờ nó học Toán không được tốt cho lắm. Trong số các môn học thì nó khá là ngán môn Toán, một phần là do phương pháp dạy của thầy giáo môn này hơi cứng nhắc, nó học không vào đầu. Dù thầy Long rất giỏi, nhưng cũng vì giỏi quá nên thầy lúc nào cũng quay cuồng trong câu hỏi: "Ủa sao dễ thế mà các em không làm được? Cứ theo công thức mà làm thôi mà?"
Trình độ của thầy phù hợp để dạy cho những đứa siêu giỏi hơn là những đứa chậm hiểu.
Diệp không quá chậm hiểu nhưng với những thứ nó không thích làm thường hay trì hoãn, có tâm lý bài xích. Nhưng vì là một cô gái nghe lời bố mẹ và Bác Hồ nên nó cố nhét kiến thức vào đầu bằng cách đi chép bài sau đó học dạng bài. Tới lúc làm kiểm tra thì cứ theo dạng bài mà làm là ra kết quả.
Nhìn đống bài tập Toán có sẵn các dạng đề nhưng chưa có bài giải, Diệp mở điện thoại nhắn tin cho Nhi:
[Nhi ơi, Toán.]
Tầm 10 phút sau Nhi mới nhắn lại.
[Chết rồi. Tao đang đi du lịch với bố mẹ. Mày làm đi tối về tao chép với.]
Diệp nhìn tên Đăng trong danh sách bạn bè, suy nghĩ một lúc mới hạ quyết tâm.
"A lô, Đăng à?"
Diệp chưa bao giờ gọi điện cho Đăng hỏi chuyện bài tập cả. Nếu có hỏi thì cũng là lên lớp rồi xin chép sau. Nhưng từ đầu kì cả lớp đã được thầy cô nhắc nhở phải cố gắng có điểm tổng kết cao để sau này dễ xin xét tuyển đại học nên nó vẫn luôn cố gắng làm đẹp học bạ của mình…
Nó lấy tay tự gõ vào đầu mình một cái.
Thôi Diệp ơi đừng luyên thuyên nữa, mày muốn gọi điện cho Đăng thì nói mịa đi? – Diệp tự chửi bản thân.
"Tao đây." Đăng trả lời, "Gọi có chuyện gì đấy?"
"Ờm…"
Lúc Diệp bấm số thì khí thế hừng hực lắm, giờ lại thấy hơi rén. Nó không biết bắt đầu thế nào.
Đăng cũng im lặng cho nó 10 giây suy nghĩ, cuối cùng lên tiếng: "Nay Chủ Nhật đấy. Lãng phí thời gian nghỉ ngơi của tao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!