Chương 2: Chap 2

"Cô... Cô là ai? Sao vào được trong nhà tôi... Còn đi xuyên tường nữa" Cô gái kia hoảng hốt bật đèn lên chỉ tay vào mặt cô hỏi.

"Aaa... Cô là Kim Trân Ni hả? Sao ở nhà mà không bật đèn" Cô lòm còm ngồi dậy xoa lấy gương mặt tuyệt mỹ của mình.

"Cô sao biết tên tôi, này cô đến đây là tôi đâm cô đấy" Nàng hoảng loạn chạy vào bếp cầm cao dao đưa ra trước mặt cô hù doạ.

Trí Tú nhìn thấy con dao nhớ đến lời Lệ Sa dặn sợ xanh mặt lết ra sau không dám tiến đến, ngồi bó gối một góc mếu máo.

"Tôi không có làm gì cô hết, bỏ con dao xuống đi. Thấy ghê quá"

"Sao lại vào nhà tôi, cô muốn làm gì?" Nàng nhìn dáng vẻ cô nhút nhát như vậy có vẻ không phải là người xấu liền hạ dao xuống.

"Tôi là một linh hồn, để được sống lại tôi phải giúp cô thực hiện ước nguyện là trở thành cảnh sát điều tra"

"Sao... Sao coi biết giấy ước nguyện của tôi treo ở đền, cô theo dõi tôi đúng không?"

"Trời ơi, tôi là linh hồn là một linh hồn đó"

Nàng bình tĩnh hơn một chút nhớ lại khoảnh khắc con người này đi xuyên qua cửa nhà, trong lòng có chút tin lời cô.

"Là ma sao?"

"Không phải, không phải, là một linh hồn. Cô không tin đến chạm vào tôi đi, y chang con người nhưng chỉ một mình cô thấy tôi thôi"

Nàng nghe vậy sợ sệt nhích từng bước đi đến đưa ngón tay chạm vào tay người kia, có một chút ấm áp không lạnh lẽo như mấy hồn ma nàng hay xem trên phim. Nhưng nghĩ đến gì đó liền đem con dao đưa trước mặt cô.

"Vậy cô là người đúng không? Ma nào ấm như cô"

"Trời ơi cô cứ chỉa dao vào mặt tôi như vậy là lát nữa tôi thành ma thật đó. Bỏ xuống dùm tôi cái đi" cô mếu máo kéo áo bệnh nhân lên che mặt lại.

Tuy lòng có chút hoang mang nhưng nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình không có chút xấu xa nào nàng liền lùi ra sau vài bước.

"Vậy cô giải thích đi, tôi là cảnh sát bắt cô được đấy"

"Cô ngồi xuống sofa đi, nhìn cô tôi yếu tim quá"

"Nói nhanh" Nàng thoả hiệp ngồi xuống sofa hất mặt nhìn cô.

"Tôi vốn là bác sĩ mới sáng nay thôi tôi vì cứu một bé gái qua đường mà tôi bị xe tông, cô nhìn xem tôi còn đang mặc đồ bệnh viện này"

"Thì sao?"

"Thì thần chết Lạp Lệ Sa nói tôi làm trái sổ sách ở dưới địa phủ nên muốn bắt tôi về thế mạng cho con bé đó. Nhưng số tôi chưa đến nên Diêm La Vương cho tôi lấy công chuộc tội, thần chết mới dẫn tôi đến cây ước nguyện tôi chọn trúng ước nguyện của cô nên tôi phải giúp cô trở thành cảnh sát điều tra trong vòng 100 ngày thì tôi mới sống lại được" Trí Tú thành thật khai hết.

"Làm sao tôi tin cô được, lỡ cô gạt tôi thì sao?" Nành trợn mắt nhìn cô.

Trí Tú cô thở dài gãi đầu có gắng chứng minh mình là một linh hồn. Ai đời như cô lại đi chứng minh mình là một linh hồn chứ? Ngẫm nghĩ một lúc nhớ đến mấy bộ phim mình hay coi cô nảy lên ý tưởng.

"Cô mở camera điện thoại lên đi, quay ngay tôi nè"

Trân Ni nghe vậy cũng làm theo, mở camera lên chỉa vào chổ cô đang ngồi kì lạ thay nơi đó chỉ là một khoảng trống không có người nào, hoảng loạn đưa mắt nhìn ra ngoài thì lại thấy Trí Tú ngồi thù lù ở đó.

"Vậy cô là ma thật sao?"

"Không phải ma mà là LINH HỒN"

"Nó có khác gì đâu chứ?" Nàng nhăn mặt nói, dù gì cũng là người chết thôi mà.

1

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!