*ĐOÀNG*
Tiếng súng vang lên hắn ta ôm vai trái mình, đôi mắt đỏ ngầu dường như mất lí trí liền bị Sáp Kỳ bắn thêm vào chân khiến hắn gục xuống. Vừa hay cảnh sát cũng đến họ liền xông lên còng tay hắn đem ra ngoài.
"Tú à... Đừng..."
Châu Hiền thấy Trân Ni tay quơ quào giữa không trung không ngừng gọi tên đứa em của mình liền ra hiệu cho mọi người ra ngoài.
"Trân Ni... Trí Tú nó..."
"Tú... Tại sao lại cứu em... TẠI SAO LẠI THẤT HỨA VỚI EM..." Nàng cố gắng nắm lấy đôi tay đang mờ nhạt của cô mà gào lên đầy chua xót...
"Thật may... Em vẫn an toàn..."
"Chị đừng nói nữa... Em đưa chị đi gặp Phác tỷ... Chị sẽ không sao mà..."
Nàng lom khom bò đến muốn cõng cô nhưng bàn tay nàng lại xuyên qua cơ thể cô...
"Tú... Chị..."
Nàng không muốn chấp nhận liền đưa tay cố gắng chạm một lần... hai lần... ba lần... rất nhiều lần... Nhưng trả lại nàng lại là cái lạnh lẽo của không khí.
"Trân Ni... Tôi xin lỗi... Đời này là tôi nợ em..." Nước mắt khẽ rơi cô nghẹn ngào đưa tay muốn lau đi dòng nước mắt trên khuôn mặt nàng...
"Không... Chị đã hứa sẽ về với em mà... Em đưa chị đến chổ Phác tỷ..."
"Trân Ni... Tôi xin lỗi..."
Thân thể Trí Tú dần mờ nhạt rồi lặng đi để lại cho nàng câu xin lỗi dỡ dang... Nàng buông lỏng hai tay, đôi mắt vô hồn nhìn cô dần tan biến giữa khoảng không lạnh lẽo... lạnh như lòng nàng vậy...
Châu Hiền nhìn thái độ của Trân Ni cô ấy cũng biết đã xảy ra chuyện gì với đứa em của mình... đôi chân như mềm nhũn mà sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo...
Đột nhiên nàng bật dậy tông cửa chạy ra ngoài với đôi chân trần chẳng để Châu Hiền và Sáp Kỳ phản ứng kịp. Trân Ni gắng sức nhắc đôi chân nặng nề của mình chạy... Chạy mãi... đôi chân nhỏ nhắn kia ma sát với mặt đường đến độ máu rướm cả lòng bàn chân. Mãi lúc sau nàng thất thỉu quỳ rạp trước cây cổ thụ quen thuộc, như đánh mất lí trí nàng liên tục dập đầu đến mức máu bật cả trán, miệng không ngừng lẩm bẩm trong cơn nấc nghẹn...
"Phác tỷ em xin chị... trả Tú lại cho em... Em xin chị... trả Trí Tú cho em..."
Thái Anh đứng sau thân cây rươm rướm nước mắt. Nàng ấy chẳng dám bước ra đối diện với Trân Ni... bởi lẽ chẳng còn cách nào để cứu vãn nữa... Nghe được giọng nàng khàn đi, Thái Anh chẳng chịu được mà bước ra.
"Em gái nhỏ..."
Nàng ngẩn đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh quen thuộc, chẳng còn sức lực để đứng lên nàng kéo lê hai gối mình đến ôm lấy hai chân Thái Anh.
"Chị cứu Trí Tú được không... Em xin chị... Tuổi thọ hay dương khí... Em đổi hết... Chị đưa Trí Tú về được không... Em xin chị mà..."
"Tiểu Ni... Chị không thể..."
Nàng dường như kích động hơn, quỳ thẳng người chấp tay không ngừng cầu xin Thái Anh.
"Em xin chị... Mạng em đổi cho Trí Tú được không... Chị là Diêm La Vương mà... Em cầu xin chị..."
"Tiểu Ni..."
Thái Anh chẳng thể chịu nổi trước cảnh bi thương này, đành khuỵu gối ôm nàng vào lòng xoa nhẹ đầu nàng đến khi nàng lịm đi mới thở dài búng tay đưa nàng về nhà...
Sau vài giờ hôn mê nàng giật mình tỉnh lại, nặng nề ngồi dậy Trân Ni đưa mắt nhìn một lượt căn phòng của mình, cái tủ trong suốt nhỏ nàng mua cho cô vẫn nằm đấy nhưng nó lại trống không như chưa từng chứa đựng thứ gì... Những tưởng chuyện vừa xảy ra chỉ là giấc mơ...
Tiếng lụp cụp dưới bếp làm nàng khó chịu nhắn mặt cố gắng xuống nhà xem xét... Thấy được cô gái có mái tóc vàng kia tim nàng như đứng lại, đau nhói không thôi... Tất cả là sự thật Trí Tú thật sự đã rời xa nàng rồi...
Nhìn đến tờ lịch được đặt trên bàn hôm nay lại là ngày thứ 100... Đáng lẽ ra cô phải trở về... Mắt nàng lại ngấn lệ cố gắng hít lấy chút không khí để duy trì sự sống... 100 ngày không ngắn cũng không dài nhưng lại mang đến cho nàng biết bao xúc cảm... Cho nàng được yêu... Cho nàng cảm giác được che chở... Được bảo vệ... Được chăm sóc... Được tựa vào khi nàng mệt mỏi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!