Chương 4: Ngày mai gặp

Cảnh Phú Viễn thế nào cũng không ngờ, Du Gia Hưng nói "Đánh nổ đầu chúng nó" là nghiêm túc.

Buổi chiều thầy giáo đi nghe giảng, lớp tự học. Ban đầu vẫn còn rất yên tĩnh, trước lúc tan học tầm 10 phút thì bắt đầu ồn ào.

Trong lớp hò hét rất loạn, Du Gia Hưng muốn đeo tai nghe để nghe bài giảng, chưa kịp mở tai nghe, đã thấy có người nói:

"Du Gia Hưng, từ lúc nào mày lại đi quyến rũ bạn học ở lớp ưu đối diện thế hả?"

Du Gia Hưng quay đầu nhìn, thấy đó chính là tên bị Cảnh Phú Viễn đánh sáng nay.

Cậu rất bình tĩnh hỏi:

"Cậu nói cái gì cơ?"

Người kia không nghĩ Du Gia Hưng lại tiếp lời, lúc trước thằng oắt này chỉ luôn im lặng nghe bọn họ mắng chửi. Tiếp lời cũng được, biết nói chuyện thì vẫn chịu tổn thương mà thôi. Cú đấm kia không dám tìm người lớp đối diện đòi lại, giờ bắt nạt con gà giò này được chứ?

Người này nghĩ thì rất hay, bèn trầm bổng du dương nói:

"Tao nói mày dụ dỗ lớp ưu đối diện…"

Nó còn chưa dứt lời, Du Gia Hưng đột nhiên đứng lên kéo ghế đi về phía nó, vừa đi vừa giơ ghế lên. Cậu nhìn thì gầy gò ốm yếu, nhưng lực cánh tay lại rất lớn, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ bình tĩnh nói:

"Cậu nhắc lại lần nữa"

Mọi người trong lớp đều sợ đến choáng váng.

Cuối cùng vẫn là có người định thần lại kéo Du Gia Hưng ra, người kia né một chút, ghế suýt chút nữa đập xuống người nó.

Cái ghế đập xuống đất, tất cả mọi người sửng sốt.

Du Gia Hưng thật sự định dùng ghế đánh người – rốt cuộc gan cậu ta lớn bao nhiêu?

Thực ra Du Gia Hưng nghĩ rất đơn giản, cậu cảm thấy Cảnh Phú Viễn nói rất đúng, cậu chỉ là yêu thích con trai, không có lỗi cũng không hề sai, vì sao phải im lặng? Im lặng sẽ chỉ làm những kẻ tò mò thêm hung hăng.

Cầm cái ghế lên là được! Đại ca anh chính là sự hậu thuẫn bền vững trong em, em cảm thấy mình thật là tràn trề sức mạnh!

Tiểu nhân trong lòng Du Gia Hưng giơ nắm đấm kêu gào.

Tan học Cảnh Phú Viễn đứng dậy đi vệ sinh, bạn cùng bàn đột nhiên hỏi:

"Lại đi tìm bạn gái nhỏ kia hả?"

Cảnh Phú Viễn suy nghĩ vài giây mới biết cậu ta đang nói đến Du Gia Hưng, "Cậu ấy không phải con gái, là con trai"

Cùng bàn cười một tiếng:

"Tao không mù, đương nhiên là biết. Nhưng trong lớp cậu ta toàn gọi là tiểu cô nương không phải sao? Nhu nhu nhược nhược, tao thấy cũng giống lắm"

Cảnh Phú Viễn không hiểu sao cảm thấy những lời này rất chói tai, cau mày rời khỏi phòng học.

Lớp đối diện đang rất loạn, Cảnh Phú Viễn tâm tình buồn bực nhìn vào trong đó, liếc mắt đã thấy Du Gia Hưng đứng giữa một đám người.

Du Gia Hưng cao lớn hơn, tóc cũng ngắn hơn, anh liếc mắt một cái là nhận ra cậu.

Ngừng bước chân, Cảnh Phú Viễn đứng ở cửa lớp nghe 3,4 câu là hiểu sơ sơ sự việc. Anh hơi kinh ngạc, Du Gia Hưng cầm ghế đánh người, chuyện này sao có thể, nhất định là bị dồn ép đi? Cảnh Phú Viễn liếc mắt về cái người ngồi đối diện Du Gia Hưng, đó là thằng sáng nay bắt nạt em trai anh, sau đó bị anh đánh một phát.

"Du Gia Hưng, chuyện này cậu làm hơi quá rồi," lớp trưởng nghiêm túc nói,"đều là bạn cùng lớp, sao có thể dùng vũ khí?"

Du Gia Hưng hiểu rõ, người thế này sẽ không nói lý, cậu bị mắng chửi lâu như vậy, cũng đâu có thấy cậu ta ra tay nghĩa hiệp bao giờ, đúng là dối trá. Vì vậy, cậu liền nghiêm nghiêm túc túc mà trả cho lớp trưởng 2 chữ, âm thanh chát chúa, trong phòng học lớn như vậy vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!