Cơ thể Hikari bắt đầu dấu hiệu hư ảo, Harogomo và Haruma không thể gấp hơn, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô.
Hikari yếu ớt, miệng thều hào muốn nói lại cho bọn họ vài điều mình biết: sư phụ.. ngài cẩn thận.. hắc ảnh.. khụ..!
Harogomo không hiểu hắc ảnh mà cô nói đến là gì, vì thời khắc ông và Haruma phong ấn Kaguya đều không biết về tình hình phía bên Hikari, nhưng để Hikari yên lòng ông cũng gật gù thấp giọng: ta biết..
Hikari khá tiếc vì cô vẫn chưa được chu du xem chuyện thiên hạ miệng chỉ thầm cười giễu. Tay cô vẫn còn nắm chặt thanh kiếm trong tay, mắt liếc qua nhìn Haruma vẻ ái ngại:
- xin lỗi.. sư thúc, xem ra ta không có phúc phận.. cùng người luyện kiếm tiếp rồi.. nay ta xin trao trả lại người!
Haruma vội cầm lại tay cô, ông lắc đầu cười miễn cưỡng: nó thuộc về con!
.....
Hikari cảm giác mắt mình bắt đầu mệt mỏi dần dần khép lại, cảm giác cần kề cái chết lần đó một lần nữa quay lại, tiếng ai thán bi thương quanh tai, chỉ có thể cảm nhận không thể nhìn thấy mà chạm tới họ.
Thân thể cô loá sáng, từ từ tan biến, hoá thành một quả cầu sáng nhỏ dần bay khỏi nơi đây.
Một lúc sau thì 2 người quay lại chính sự. Harogomo phân tách thập vĩ ra thành 9 vĩ thú rồi thu thập lại tự ông chăm sóc chúng.
Haruma cũng lên tiếng tạm biệt ông: em sẽ đến ở cạnh mẫu thân! Sau mọi chuyện, em vẫn yêu người, em cảm nhận được cảm xúc của người, thời gian qua người đã chịu mọi đau khỗ và cố gắng bảo vệ chúng ta.
- Ừm.. em sẽ theo dõi anh từ bầu trời! Theo dõi cách anh xây dựng lại thế giới này.
Harogomo hơi bất ngờ trước suy nghĩ của em mình, Hikari Và Mẫu thân đã rời đi, bây giờ đến người thân thuộc cuối cùng cũng muốn rời xa ông, thực sự khiến ông không khỏi cảm thấy cô đơn. Nhưng ông hiểu cho suy nghĩ của đệ mình, vì vậy cũng chỉ gật đầu đồng ý cười bất đắc dĩ.
Haruma tự mình vẽ một vòng tròn chú ấn trên mặt đất, ông thi triển nhẫn thuật rồi biến mất.
Harogomo nhìn theo ánh sáng nhỏ đang bay lên bầu trời thẳng vào vị trí mặt trăng kia, khẽ thở dài. Rồi liếc Nhìn vào thanh kiếm của Hikari, nó.. đã biến mất. Điều này khiến ông thực sự mong chờ.
- Hikari, mong rằng.. chúng ta sẽ gặp lại!
_____________________
- Tỉnh lại... chủ nhân.. đến lúc rồi!
Hikari lần nữa mở mắt, xung quanh là không gian tối tăm giống như lúc đó. Cô mơ hồ sờ đầu mình nhớ lại mọi chuyện, cô nhớ rằng mình bị trúng chiêu tất sát của Kaguya và đã.. chết chăng? Nhưng tại sao lại tỉnh dậy ở nơi đây!
Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của cô, âm thanh thanh lãnh vang vọng khắp tâm thức Hikari:
- Mừng tỉnh lại.. chủ nhân!
Hikari hơi hoảng nhìn xung quanh, giọng run sợ: là ai?
Phía xa, một tia sáng chói mắt thu hút sự chú ý của cô. Hikari mơ hồ nhớ lại: đây chẳng phải là thứ ánh sáng đã dẫn đường cho ta lúc đầu hay sao?
Khác với lần trước, lần này ở phía sáng chói đó lại phát ra âm thanh vang lanh lãnh: là ta đây, chủ nhân!
Hikari theo lối mòn, chân cô như ý thức lê bước đến nơi kia. Khoảng cách càng gần, cô càng nhận thức được có một vật gì đó đang lơ lững giữa không trung, ánh sáng kia chính là phát ra từ vật đó. Đó chính là thanh kiếm mà sư thúc đã tặng cho cô!
Hikari ngạc nhiên khó hiểu vì sao vật này lại xuất hiện tại đây, còn giọng nói lúc nãy.. chẳng lẽ là của nó đi!
Thanh kiếm kia như đoán được ý nghĩ trong đầu cô, nó lên tiếng trước: Đúng vậy, chính ta đã dẫn lối ngài thông qua không gian đến thế giới ngoài kia. Nhờ lúc đó ngài kí ấn chú nên ta mới được kích hoạt và bao bọc lại ngài thoát khỏi không gian ngoài đó.
- Hikari: lúc nào chứ?
Cô nhớ lại, lúc đó.. hình như cô đã làm thanh kiếm dính lên máu của mình? Là nguyên nhân này?
- Thanh kiếm: thật ra, ta không phải hoàn toàn là do Haruma chế tạo ra, mà là đã sắp xếp để lúc đó ông ta tình cờ tìm ra ta và chế tác lại thành hình dáng này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!