Chương 28: (Vô Đề)

- Này dậy mau ta còn phải trở về báo cáo nữa Hikari.

Tsunade từ phòng vệ sinh đi ra thì thấy Hikari vẫn còn thản nhiên ngủ nướng không khỏi nhíu mày gọi đến.

Hikari uể oải, do hôm qua có uống chút rượu lại còn thức tới tận khuya, tạm thời vẫn còn chưa muốn tỉnh, nghe tiếng kêu gọi, cô chỉ nỉ non vài tiếng rồi tiếp tục mộng đẹp.

Tsunade nhìn đến ngủ như chết Hikari, trên trán muốn nổi thêm vài dấu thập. Cương ngạnh đi tới một tay nhéo lấy tai cô, gằn giọng: còn không chịu tỉnh?

Hikari đang mơ màng bỗng cảm giác đau thì khẽ mở mắt rên la: đau... đã... tỉnh rồi!

Thấy vậy Tsunade mới buông tay, đứng đó nhìn chằm chằm vào cô. Hikari bị ăn đau lại còn bị phá giấc ngủ, nhất thời chớp chớp mắt trừng lại Tsunade, hừ lạnh một tiếng. Tức tối mà lê lết thân vào wc rửa mặt.

Tsunade bỗng phì cười, lắc đầu lẩm bẩm: có vậy thôi mà cũng giận, nữ hài ngốc a!

.....

Chờ cho tới khi Hikari xong xuôi, đi ra ngoài phòng khách đã thấy trên bàn dọn sẵn vài món ăn nhẹ cho buổi sáng, còn có Tsunade thoải mái mà ngâm trà hoàn toàn một mặt hưởng thụ.

Hikari hậm hực đi tới lấy đại một miếng bánh ngẫu nhiên trên bàn đưa lên nhai ngấu nghiến liếc xéo qua Tsunade.

- Gì đây, còn dỗi?

Tsunade điềm nhiên hớp một ngụm trà, cười cợt nói.

- Ta chính là không thích bị phá giấc ngủ a...

Hikari bĩu môi uỷ khuất.

- Nha...? Thế lần sau cho cậu ngủ thoải mái, bọn này đi trước.

Tsunade nói xong liền muốn đứng lên, Hikari yểu sìu nói: cũng không... là cậu thì miễn cưỡng tỉnh.

Tsunade cười trào phúng, nhìn đến Hikari đang 2 má phồng ra vì nhai thức ăn quá độ kia, lại có chút đáng yêu, nàng khẽ để tâm đến, âm trầm nhìn.

Hikari có chút xấu hổ khi bị người khác nhìn mình ăn, cô nuốt nhẹ thức ăn, nhanh nói: ăn xong rồi, ta đi thôi.

Tsunade hơi ngạc nhiên, nói: như vậy là xong? Lát có đói thêm thì đừng có mà...

Hikari đảo mắt, cuối cùng bèn quay lại lấy thêm bánh nhét vào giỏ cầm theo, tiện tay lấy luôn ly nước, 2 tay cầm 2 bên. Lúc này mới gật đầu xem như thoả mản, nói: giờ thì đi được rồi.

Tsunade há hốc cạn lời nhìn cô, mặt như kiểu: nữ tử trước mặt có thật là còn hơn tuổi ta?

- Khụ... được rồi, ta liền đi.

_____________________

Một lát sau, cả 4 người tập hợp đầy đủ liền cùng nhau trở về. Chỉ là trên đường đi, bọn họ bắt gặp 3 đứa nhóc 1 gái 2 trai đi tới... hình như là muốn xin chút đồ ăn.

Trong đó, cô bé kia nhìn thấy là Hikari người quen, bèn vui vẻ tiến gần tới: tỷ...

Hikari nhận ra trong đó là Konan và Yahiko, cô liền vui vẻ đi tới, cười nói: là 2 nhóc sao? Thế nào rồi, không còn đủ thức ăn?

Yahiko cười miễn cưỡng, xấu hỗ gật đầu.

Hikari cười mỉm bèn lấy ra ít bánh còn lại trong giỏ đưa 2 người. Lúc này mới để ý nhìn đến bên cạnh 2 người là một cậu nhóc bộ dạng có chút nhút nhát núp vào ở phía sau, cậu nhóc có tóc màu đỏ, Hikari thầm nhìn ra có lẽ là thuộc tộc Uzumaki, da cậu có phần hơi tái, nhưng là cô thấy cái sự trăng trẻo quá mức này không tự chủ liếc nhìn qua Orochimaru...

Orochimaru thấy cô nhìn đến không tự nhiên, tiến tới hướng bọn nhóc kia, ngữ điệu thập phần lạnh lẽo mà tàn độc:

- Không bằng giải thoát chúng nó sớm một chút liền không phải chịu khổ một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!