Cám thấy Tấm lại gần thì cũng hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh cười lại. Bỗng Cám cảm thấy lạnh gáy, như thể có ai đó đang cố nhìn thấu tâm can nàng.
Tấm chạy lại gần Cám cũng ngạc nhiên, có chút khựng lại. Cám trước mặt nàng không còn là một người trưng diện như ban đầu. Giờ đây Cám trông nổi bật trong xiêm y đỏ, đôi mắt sắc sảo với nụ cười ẩn hiện.
" Dân nữ tham kiến Thái Tử!"
Cám chợt nhún người, hành lễ với Thái Tử khiến người bên cạnh ngạc nhiên. Thái Tử chỉ gật đầu, đứng cạnh Tấm nhìn cô và hoàng đệ của mình.
" Đây là cô gái đã cứu đệ đó hoàng huynh!"
Tứ hoàng tử chợt khoác tay lên vai nàng vui vẻ nói khiến nàng giật mình. Ánh mắt của Tấm và Thái Tử cũng nhanh chóng hiện lên sự ngạc nhiên, nhất là Tấm.
" Hóa ra là người đã cứu hoàng đệ của ta, thất lễ!"
Thái Tử cười nhẹ nói khiến Cám chột dạ, chỉ gượng cười lại. Tứ hoàng tử tay vẫn khoác trên vai nàng, vui vẻ cười. Cám thấy vậy mày liễu không khỏi nhíu lại, đây là thời đại phong kiến nam nữ thụ thụ bất thân đấy!! Sao tên trước mặt một cô nương lại có thể vô tư chạm vào thân thể như thế hả?
" Em đã cứu Tứ hoàng tử? Khi nào vậy?"
Lúc này Tấm mới lên tiếng, không giấu được sự kinh ngạc hỏi. Cám cố cười lấy lệ, chỉ gật đầu không nói gì. Thấy Cám không có ý trả lời, dù có tò mò Tấm cũng không thể ép, đành im lặng cười đáp lại. Vốn là Cám đã tính chuồn đi ngay sau đó, nhưng lại bị người bên cạnh giữ chặt lại.
" Có thể cho ta nói chuyện riêng với người đã cứu đệ được không?"
Thái Tử chợt lên tiếng khiến Cám ngạc nhiên không thôi, hận không thể chạy nhanh khỏi chỗ này. Tứ hoàng tử cũng có chút nghi hoặc, xong vẫn vui vẻ lui đi. Tấm cũng ủy khuất bị Tứ hoàng tử lôi đi, trong ánh mắt không giấu khỏi ý hận.
Giờ đây chỉ còn mỗi Cám với Thái Tử, không gian khiến cô gần như muốn nín thở.
" Thái Tử là muốn nói gì với dân nữ?"
Cám cúi gằm mặt xuống mà nói, không dám nhìn thẳng vào mắt Thái Tử. Cám đang có linh cảm một chuyện gì đó rất không tốt, nhất là nàng thấy rõ sự bất mãn của chị Tấm khi nãy.
" Ánh mắt khi nãy là sao?"
Thái Tử chợt lên tiếng khiến Cám giật mình, mặt dần dần nhìn về phía người đối diện.
" Ánh mắt khi nãy.... là có ý gì? Cả nụ cười nữa?"
Thái Tử tiếp tục hỏi, đương như đã mất dần kiên nhẫn. Cám vẫn không nói không rằng, chỉ im lặng nhìn về phía Thái Tử, mặt vẫn giả vờ ngu ngơ vô tội. Đến khi khuôn mặt của người đối diện gần như mất hết kiên nhẫn, Cám mới lên tiếng.
" Là sao, Thái Tử tự hiểu rõ chứ!"
Cám nhẹ nói khiến Thái Tử giật mình, cố kiềm nén cảm xúc. Vẫn tưởng nữ nhân này sẽ vờ như không có chuyện gì như nét mặt, ai ngờ lại xoay chuyển nhanh đến vậy. Hắn cảm giác như thể đã bị nói trúng tim đen, cực kì khó chịu.
" Cô tiếp cận Tứ hoàng tử có mục đích gì?"
Thái Tử tiếp tục hỏi, Cám vẫn chỉ dửng dưng mà trả lời.
" Chỉ là tiện tay, lúc đó dân nữ còn không biết thân thế của hoàng tử"
" Tiện tay? Với một người xa lạ?"
Thái Tử cau mày như không chấp nhận câu hỏi, tiếp tục ép cung khiến Cám đã khó chịu ra mặt. Ánh mắt hiện lên sự phiền chán và tức giận nhìn người trước mắt.
" Dân nữ cứu người cũng đến Thái tử bận tâm? Thấy người bị thương nặng cứu là sai sao?"
Cám bực tức hỏi ngược lại, Thái Tử giờ đây cũng đã tức giận không kém nhưng lại không thể phản bác được. Hắn nắm chặt lấy tay cô, siết lại gằn lên tiếng.
" Nói nhanh, ngươi đang nghĩ gì!"
Thái Tử vừa nói vừa siết chặt tay khiến Cám không khỏi nhăn mặt, hơi dẫy lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!