Chương 5: _thái Tử, Người Muốn Gì Ở Tấm?!

Sáng hôm sau, khi bình minh chưa rạng thì các nam thanh nữ tú đã tụ tập đầy hai bên đường để chuẩn bị cho lễ hội. Cám cũng không ngoại lệ, mới tờ mờ đã bị mẹ Cám dựng dậy để chuẩn bị. Cám cũng chỉ ngái ngủ, mặc cho mẹ Cám quay mình như chong chóng. Cuối cùng, Cám cảm nhận nàng chính là một giỏ hoa di động không hơn không kém. Nhưng Cám cũng không thay đổi gì hình dạng bây giờ, tốt nhất không nên gây chú ý cho ai cả. Tấm lúc này cũng bước ra, nhưng khiến Cám ngạc nhiên là bộ áo hội Tấm đang mặc.

Một thân màu trắng khiết bằng lụa tơ tằm, Tấm bước ra như, nụ cười hiền dịu như một thiên sứ ban phúc cho trần gian. Cám có thể nghĩ đấy là phép màu của bụt giống như trong cốt truyện, nhưng ý nghĩ đó không hề thuyết phục được con người đã được dạy theo chủ nghĩa duy vật như nàng.

" Chị..... đi thôi!"

Cám e dè nói, cố cười nhìn mẹ Cám đang một vẻ tức giận nhìn Tấm. Trên đường, Cám cố gắng bắt chuyện với Tấm nhưng lạ là chị ấy đều lơ nàng mà đi.

" Chị Tấm, sao chị có được bộ đồ này?"

Cám vẫn chạy theo sau Tấm, thắc mắc hỏi. Tấm quyết không nói nhiều, nhưng dọc đường bị làm phiền nên mày cũng cau lại, giọng hơi gắt nhìn về phía Cám.

" Em có tin vào phép màu? Là do ông bụt đã giúp chị đấy!"

Tấm vẻ mặt đắc thắng nói, sau bước nhanh lên trước khiến Cám ngạc nhiên. Ông bụt? Nàng không tin! Rốt cuộc ai đã giúp Tấm, và mục đích của người đó là gì?!

Trong lúc Cám đang bận trong mớ nghi vấn của mình thì Tấm lại thích thú nhìn bộ đồ. Đây là lần đầu tiên cô mặc loại vải mềm như vậy, rất đẹp. Hơn nữa toàn bộ trang sức cô đang đeo đều được làm bằng ngọc quý. Nghĩ đến hôm qua, Tấm không khỏi mừng thầm, vẻ mặt đắc thắng đầy tự tin.

( Tối hôm qua)

" Chết tiệt! Tôi cần loại rẻ rách này chắc!"

Đằng sau vườn, Tấm gằn lên, đạp mạnh bộ áo mẹ Cám cho cô hồi sáng một cách tức giận. Cũng như bao người khác, nàng nghĩ đây là một cơ hội hiếm có để có thể lấy lòng Thái Tử. Với sắc đẹp của nàng, không gì là khó khăn. Nhưng tại sao? Cám lại là người được chuẩn bị chu đáo, còn chính mình chỉ có bộ đồ rẻ tiền này?

" Chà chà cô gái! Xem cô có vẻ rất tức giận!"

Tiếng nói phát ra khiến Tấm giật mình, quay lại thì nhận ra, đó là người nàng gặp khi trước_ cựu tể tướng đương triều!

Tấm biết chuyện này là do khi nàng tách ra với Cám, đột nhiên bị ai đó bắt đi. Khi mở mắt ra đã thấy mình ở trong một sào huyệt, trước mặt là người này. Tấm đã rất ngạc nhiên với thân phận của ông ta, cũng rất ngạc nhiên với lý do ông ta thỏa thuận với mình.

" Ông đến rồi, còn không nghĩ cách giúp tôi!"

Tấm khẽ cười, một tay chạm nhẹ vào vết bớt sau lưng mà nói. Người kia cũng chỉ cười nhẹ, vất trước mặt Tấm là một bọc vải khiến nàng tò mò. Vội mở ra, Tấm ngạc nhiên với thứ đồ trước mặt.

" Vải tơ tằm thượng hạng, trang sức bằng ngọc trai quý. Tất cả là của cô, chỉ cần cô làm đúng kế hoạch tôi đã định. Cô còn được nhiều hơn thế nữa"

Người đó cười khẽ, chậm rãi nói khiến Tấm ngày càng mừng thầm.

" Tất nhiên, tôi sẽ khiến Thái Tử phải chú ý đến mình"

Tấm cười, tự tin nói. Ngay sau đó người đàn ông vội bước đi, còn Tấm cũng mau chóng bước vào nhà với bộ đồ trong tay.

Gió đêm lạnh nhẹ thổi qua, trong đêm tối chợt có một thân ảnh nhẹ bay đi không một giấu tích. Lại một nụ cười lanh lảnh vang lên, hòa vào gió.

( Hiện tại)

" Chị Tấm! Chị Tấm!"

Tiếng gọi của Cám bỗng làm Tấm giật mình, nhìn lại thì thấy mình đã ở trung tâm lễ hội. Hai bên đều là những tài tử giai nhân khắp nơi tụ tập, tiếng cười nô nức vang lên. Cám chỉ nhìn xung quanh, rồi lại ngán ngẩm nhìn tình trạng của mình. Khi mẹ Cám gần như đã hòa vào không khí lễ hội mà quên mất nàng thì nàng liền lẻn đi. Cuối cùng, Cám dừng chân tại một gốc cây cách xa chỗ lễ hội rồi ngồi xuống.

" Chết tiệt mà!"

Cám soi mình dưới nước, rồi lại bực mình dựa vào gốc cây. Lúc đầu là vì muốn gây ấn tượng xấu nên mới để vậy, nhưng đúng là nàng không muốn mang mấy cái bông hòe này trên đầu thêm một phút nữa. Chợt nàng nhận ra, giờ Tấm đã tỏa sáng như vậy thì nàng cũng đâu thể tranh lại! Nghĩ vậy, Cám nhanh chóng bứt hết mớ trâm cài và hoa trên đầu xuống chỉ để lại một cành mẫu đơn. Tiếp đến, nàng bỏ bớt đám khoác rồi thắt lưng đủ màu ra.

Lúc  này trên người cô chỉ còn một chiếc áo màu đỏ nhạt, khoác thêm chiếc áo đỏ thẫm. Giờ trông nàng thật khác Tấm, nếu Tấm là hiện thân cho ánh sáng dịu hiền, thì Cám lại trông như một ngọn lửa dữ dội.

" Xong! Giờ đi chơi thôi!"

Cám hét lên, vui vẻ thu gọn đám đồ rồi chạy đi lại chỗ tiệc. Nhưng vừa bước tới, nàng đã giật mình khi thấy trên kia cao cao tại thượng là Thái Tử. Thái Tử uy nghi, khí thế là vậy nhưng cũng không khiến nàng ngạc nhiên bằng người bên cạnh. Là thiếu niên nàng đã cứu! Chắc chắn là thiếu niên nàng đã cứu, nhưng sao lại ngồi cạnh Thái Tử thế kia!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!