Không hiểu sao dạo này bên Hậu cung ồn ào không ngừng, tin đồn Vương Phong và chính mẫu thân mình bất đồng quan điểm ngày càng lan ra. Đến nỗi, Hoàng Hậu liền cấm Thất hoàng tử không được triệu thì nhất định nửa bước cũng đừng hòng vào Hậu Cung. Không ai biết lí do, cũng không ai dám bàn tán.
Trong Thất phủ, gia nhận lâu lâu lại xám mặt khi đi qua thư phòng của Thất hoàng tử, không ai dám nán lại lâu. Trong phòng, người tầm tuổi trung niên lại đang xanh mặt quỳ dưới chân thiếu niên đối diện mình. Vương Phong ngồi trên bàn, sắc mặt như đã không thể tệ hơn, biểu hiện của sự tức giận đến cực độ nhưng lại không thể phát tiết. Bên dưới, nguyên lão Tể Tướng đang run lên, sắc mặt trắng bệch mà nhìn chủ tử của mình.
" Nói! Ai là chủ tử của ngươi?!"
Vương Phong nghiến răng nói, lão Tể Tướng già cũng chỉ biết cắn răng, đáp.
" Là Thất hoàng tử ngài"
Nghe câu nói, Vương Phong vẫn chỉ cười lạnh cố xua đi cơn tức trong bụng.
" Vậy tội phản bội chủ tử, nên xử thế nào?!
Câu nói vừa vang lên, lão Tể Tướng đã ngước mặt lên, khốn khổ mà nói.
" Nhưng Hoàng Hậu đã có lệnh, lão thần không thể không nghe theo. Vả lại.... đây là vì lợi ích..."
Lời nói chưa dứt, bên trên đã nghe một tiếng RẦM thật to, sau đó là tiếng nứt của chiếc bàn. Ánh mắt của Vương Phong như sâu hơn, hơi thở cũng bắt đầu loạn. Thấy vậy, lão Tể Tướng càng lúc càng run hơn, nghiến răng trong lòng sợ hãi. Lão vốn đã muốn chạy trốn khỏi tên bệnh hoạn này lâu lắm rồi, nếu không vướng cái thứ thuộc độc tai hại trong người này! Sắp hết kì hạn một tháng, lão phải tìm mọi cách cứu vãn việc này để kiếm thuốc giải.
Một khi đã giải xong hết độc tố, lão thề sẽ khiến tên tiểu tử kia phải hối hận về những điều đã làm!
Lão Tể Tướng nghĩ nghĩ, xong lại nhìn người trước mặt, nụ cười giả tạo hiện lên trên khuôn mặt nhìn thì như cương trực kia, nói.
" Thất hoàng tử, lần này Hoàng Hậu thật sự nghĩ cho người. Nếu thân phận của nàng ta bị bại lộ, chắc chắn ngôi vị Thái Tử kia sẽ bị lung lay. Lúc đó, hai bên sẽ tranh chấp với nhau, chúng ta ở đằng sau ngư ông đắc lợi"
Nghe lão nói, Vương Phong lại càng giận trong lòng. Hắn sao không biết là tại mẫu thân hắn đã quá nôn nóng, suy nghĩ thật sự nông cạn. Lại đến tên trước mặt, hắn biết nếu không có viên thuốc làm xiềng xích thì lão đã quay lại cắn hắn một cái!
" Ngư ông đắc lợi?! Ngươi nghĩ khi đó ta sẽ đấu lại hai cái người có chỗ dựa lưng lớn đến vậy à!"
Vương Phong nghiến răng nói, lập tức lão cáo già trước mặt hắn lại nhanh miệng tiếp lời.
" Người yên tâm, chắc chắn tên Vương Hiên kia sẽ không đấu lại Vương Thần. Hơn hết Vương Thần lại không ham muốn quyền lực, người cuối cùng được hưởng lợi chắc chắn là người. Kế sách này, chắc chắn chúng ta sẽ thắng!"
Vương Phong nghe lão nói, chỉ biết cười lạnh. Lão ta nói đúng, nhưng chỉ đúng một nửa. Đó là khi Vương Thần thật sự muốn đối nghịch với hoàng huynh của mình, điều đó mới xảy ra. Nhưng là, Vương Thần đương nhiên không bao giờ lại tự nguyện hai tay dâng giang sơn cho hắn. Vì vậy, nếu Vương Hiên không chạm đến cực hạn của Vương Thần, thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Hơn hết, dù kết quả có ra sao, người chịu đau khổ nhiều nhất vẫn là nàng ấy.
Khi sự thật tiết lộ, nàng ấy sẽ mãi mãi bị xích lại trong nơi này.
Khoan! Vương Phong giật mình, hai mắt ánh lên chút sợ hãi. Hắn đang lo cho con người đó ư? Tại sao?
Lão Tể Tưởng bên cạnh thấy sắc mặt của Vương Thần liên tục biến đổi, không rõ tâm trạng thì cũng có chút run sợ. Mãi sau đó, Vương Phong mới liếc sang lão, mọi sự tức giận khi nãy dường như đã tiêu biến hết.
" Ngươi nói, bao giờ mẫu thân ta hành động?"
Vương Phong trầm ổn nói, như đã thuận theo kế hoạch này. Thấy vậy, lão cũng có chút vui sướng, nhếch miệng mà nói.
" Hiện đang sấp xếp kế hoạch, ngầm nói tất cả cho Vương Hiên. Tầm tháng sau, mọi việc sẽ được tỏ tường"
Một tháng? Nhanh đến vậy sao? Vương Phong nhíu mày, lại hỏi.
" Ngươi vẫn còn nắm chặt thiên thần kia chứ?"
Thiên thần? Lão già có chút giật mình, nghĩ nghĩ một hồi mới nhận ra đối tượng mà Vương Phong nhắc tới, nhanh chóng cười nham hiểm mà gật đầu. Vương Phong thấy vậy, không hỏi gì thêm mà cho người lui ra. Xong, hắn chỉ ngồi đó nguyên một ngày, không rõ ý nghĩ, chỉ biết khuôn mặt hắn thật sự khó khăn nhú đang quyết định một quyết địch của cả cuộc đời của hắn.
Cùng lúc đó, việc Cám bệnh đến triền miên mãi không dứt cũng bắt đầu làm Vương Thần lo lắng. Chỉ một hai ngày thì không sao, ấy vậy đã gần một tuần mà Cám vẫn uể oải nằm trên giường bệnh. Nhưng dù vậy, bao nhiêu Thái Y đến xem qua cũng không thể trị khỏi. Cám cũng chỉ biết thở dài, chấp nhận tình trạng sức khỏe quá kém của mình. Nàng cũng biết việc này từ năm trước, khi nàng lăn ra bệnh cũng phải gần nửa tháng mới vực dậy được. Lúc đó Cám không khỏi tức giận, rủa cái thân thể suốt ngày nghịch ngợm này mà sao sức đề kháng lại kém đến vậy!!
Bên cạnh, Vương Thần vẫn đang nhìn chằm chằm nàng, nét mặt lại có chút khinh bỉ khiến nàng giận đến điên người .
" Thật sự, suốt ngày chạy nhảy mà lại yếu đến thế này!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!