Cám ngủ một giấc dài, khi tỉnh dậy thì trời đã quá trưa, ánh năng hắt cả vào bên trong động, thoang thoảng cùng hương gió. Toàn thân nàng vẫn đau nhức nhưng ít nhất cũng đã có thể cựa quậy được một ít. Nàng khó khăn nhìn sang, ánh mắt lộ chút e ngại khi thấy con người kia vẫn ở đây. Hắn dựa vào thành động, nhắn mắt ngủ trông rất ngon. Tuy vậy, trên tay hắn vẫn giữ khư khư thanh kiếm, cứ như chỉ cần Cám tiến lại gần thì thanh kiếm kia đã kề ngang cổ.
" Còn muốn nhìn đến bao giờ?"
Hắn chợt nói, mặc dù vẫn đang nhắm mắt khiến Cám không khỏi giật mình, có chút gượng gạo mà chuyển tầm mât đi.
" Tưởng Thất hoàng tử đã đi rồi chứ?"
Cám nói, xong thấy hắn bắt đầu mở mắt, buông lỏng thanh kiếm trong tay.
" Ngoài kia chắc gì đã an toàn, thân thể ta còn đang bị thương nặng. Tốt nhất ở đây đến khi binh lính tới, án binh bất động"
Vương Phong vừa nói, vừa nhìn lại bên vai mình vẫn còn chút đau nhức. Hôm qua mãi mới thiếp đi được một lát, nhưng đầu óc vẫn có chút choáng váng không thôi. Lúc trước trời tối nên Cám không nhìn kĩ, nhưng khi sáng thì có thể thấy rõ sắc mặt trắng bệch của người trước mặt. Có vẻ là nghiêm trọng hơn nàng nghĩ, cẩn thận không khéo cả vết thương cũng bị nhiễm trùng cũng nên.
Cả hai yên vị tại chỗ, không nói, không rằng. Cứ như thế, một ngày vô vị đến nhàm chán. Mãi đến gần tối Vương Phong mới có chuyển động, cầm theo thanh kiếm mà ra khỏi động. Hắn đi tầm một canh giờ, sau lại trở về, trên tay xách một con nai con và một bình đựng nước đầy. Bấy giờ Cám đã gượng dậy được, khó khăn dựa lưng vào vách động nhìn sang Vương Phong. Hắn vẫn không nói gì, thẩy bình đựng nước sang cho nàng rồi gần đống lửa mà xẻ con nai ra thành nhiều mảnh. Cám theo phản xạ bắt lấy thứ đang bay về phía mình, lại nhìn sang Vương Phong làm việc một cách rất thuần thục. Hắn xẻ con nai ra thành nhiều mảnh nhỏ, lại lôi ra một loại lá to mà quấn lại, sau thẩy vào đám lửa không thương tiếc. Cám thấy vậy, có chút giật mình.
" Sao lại ném thức ăn như vậy?"
Cám nói, nhưng người kia vẫn không trả lời nàng, quay sang bọc đám thịt còn lại trong lá rồi tự đào một cái hố mà bỏ xuống. Cám nhìn một lượt, có chút mơ mơ hồ hồ. Mãi một lúc sau, hắn lại khều khều mấy đám lá trong mồi lửa, lôi ra là... những cục than đen??
Vương Phong lại thuần thục mà mở lớp than đen ra, kì lạ là mảng thịt kia vẫn còn nguyên, xem vẻ như là đã chín đến độ tỏa ra mùi thơm.
" Làm... làm sao hay vậy?"
Cám ngạc nhiên mà hỏi, hai mắt tròn xoe thèm khét nhìn miếng thịt kia. Vương Phong vẫn vậy, im lặng để miếng thịt trên một cái lá tươi đưa đến trước mặt nàng. Hắn cũng cầm một miếng, ngồi im ăn trước mồi lửa đang bập bùng cháy. Nước và đồ ăn đều trong tay, tuy có chút nghi ngại, nhưng Cám vẫn nhanh chóng tu ngụm nước rồi cầm lấy miếng thịt ăn. Tuy vẫn có chút vị than, lại lạt nhách vì không có tý gia vị nào, nhưng với một người đang đói như Cám thì quả thật đã rất ngon rồi.
" Sao anh lại giúp tôi?"
Đang ăn Cám bỗng hỏi, trong lòng từ lâu đã không nhịn được tò mò. Vương Phong vẫn vậy, lơ đẹp nàng, ăn xong liền cầm thanh kiếm dựa vào vách tường mà thiếp đi. Cám dõi theo, thở dài rồi lại thôi. Vì gì cũng được, có lẽ nàng có giá trị gì cho hắn chăng? Chắc chắn là vậy!
Cám tự nhủ, xong gật đầu, lại im lặng nhìn ra ngoài. Lại một ngày nữa trôi qua, không biết Vương Thần đã lo lắng đến cỡ nào?
Cám gượng đứng lên, dựa theo vách tường mà bước ra ngoài. Vì còn khá yếu, nên Cám chỉ đi đến được đầu vách động, không còn chỗ để tựa thì không tài nào đi thêm được nữa. Nhìn lên trời, hôm nay lại là một ngày đầy sao. Xem vẻ đúng là nàng đang ở vách vực thật, xung quanh lại âm u đến không tả. Nhưng dù vậy, Cám vẫn không quan tâm, vì nàng đã bị bầu trời đầy sao kia chiếm mất tâm trí. Đến giờ nàng mới biết tại sao các tình nhân lại thích ngắm sao với nhau, thật sự cũng không đến nỗi tệ.
Cám dần dần ngồi xuống, mê mẩn nhìn lên trời rồi lại nhìn sang xung quanh. Bỗng trong đầu lại ước gì Vương Thần có ở bên cạnh, chắc chắn sẽ còn vui hơn nữa. Vừa nghĩ đến đó, Cám đã cười nhẹ. Đúng là khi xa nhau mới biết nàng đã lụy tình đến cỡ nào. Vương Thần mà biết vụ này, chắc chắn sẽ lăn ra đất mà cười bò cho coi.
Bên trong, Vương Phong cũng mở nhẹ mắt, nhìn bóng của người đang ở ngoài vách động kia. Hắn không tự chủ được di chuyển tầm mắt lên nụ cười và ánh mắt kia, cuối cùng là hừ lạnh rồi lại tiếp tục nhắm mắt.
Sáng hôm sau, Cám cuối cùng cũng có thể di chuyển được, chỉ là không thể vận động mạnh và quá sức là được. Bên cạnh, Vương Phong vẫn im lặng không lên tiếng. Tuy không quan tâm nhiều, nhưng Cám vẫn có chút khó chịu với bầu không khí này.
" Hôm nay đã là ngày thứ ba, anh còn bình thản đến vậy?"
Cám hỏi, cuối cùng Vương Phong cũng chuyển tầm mắt lên nhìn nàng một cái.
" Quân binh chắc chắn đang toàn lực tìm kiếm, nhanh nhất cũng sẽ tìm thấy chúng ta trong hôm nay"
Hắn nói, Cám lại có chút bĩu môi.
" Không sợ người muốn sát hại anh đến trước, hay trà trộn trong đám đó sao? Hoặc là... cả đám đều là kẻ thù?"
" Lên một giết một, lên mười giết mười. Dù sao cũng đã lành lại một ít, còn sợ gì"
Vương Phong hừ lạnh trả lời, nghe xong Cám cũng chỉ lắc đầu, lại quay đi. Nàng quên, Vương Phong cũng đâu phải loại để lo lắng. Đúng là sống trong hoàng quyền, ai cũng là động vật máu lạnh hết rồi!
" Ta như vậy, Vương Thần cũng là như vậy thôi, không thể tốt đẹp hơn đâu!"
Vương Phong lại nói khiến Cám ngạc nhiên quay lại, nhíu mày nhìn. Sao lại tự dưng nhắc đến Vương Thần?
" Cô biết tại sao trong cung cuối cùng chỉ còn ba hoàng tử không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!