Chương 41: _âm Mưu Sát Hại

Cám nhìn bóng Vương Thần khuất dần, cuối cùng ngồi xuống phản mà nhìn xung quanh. Đúng là có chút sơ sài, nhưng là những dụng cụ cần thiết vẫn có đầy đủ. Nàng đang định nằm xuống nghỉ ngơi một lát thì lại thấy có người bước vào, là một nữ hầu.

" Có chuyện gì sao?"

Cám nhìn mà hỏi, nữ hầu kia vẫn chỉ im lặng tiến tới nàng đưa một lá thư nhỏ. Cám ngạc nhiên, chần chừ một lát mới cầm lá thư lên. Ngay sau đó, nữ hầu cũng bước ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề lên một tiếng. Cám lúc này mới nhìn sang lá thư, nhưng nếu nói đúng hơn chỉ là một tờ giấy được gấp lại ngay ngắn.

Nếu muốn biết là chuyện gì, khi cuộc thi bắt đầu hãy tự tách ra, tự khắc mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

" Tự tách ra?"

Cám nhíu mày nhìn nội dung trong thư, bất ngờ mà nói lên tiếng. Tự tách ra sao? Nàng đang tự hỏi liệu có an toàn không. Hơn hết, nàng cũng không thể khẳng định hoàn toàn người đứng sau là Vương Phong, vì nàng không nghĩ hắn có thể tốt đến vậy. Còn nếu là hắn, thì lại chắc hẳn đằng sau đó phải là một chuyện gì đó..... như một điều kiện trao đổi chăng?

" Liệu... đó là gì?!"

Cám nghiến răng suy nghĩ, nàng tự nhốt mình trong lều hết một buổi chiều. Mãi đến khi có người gọi thì nàng mới giật mình mà thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình.

Ngồi trên lưng ngựa, Cám không quên ngó sang nhìn Vương Phong. Hắn vẫn như không có chuyện gì, chuyên tâm với đội săn của mình.

" Nàng cố theo sau ta nhé!"

Vương Thần lên tiếng, từ đằng sau Cám xuất hiện. Nàng có chút giật mình, nhưng cũng nhanh giấu đi nỗi lo mà cười gật đầu. Nàng thấy rõ Vương Thần nhíu mày nhìn nàng, nhưng  nàng chỉ hơi ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn là chọn cách quay đi. Vương Thần thấy lựa chọn của Cám, trong phút chốc vô thức siết chặt dây cương một cách tức giận. Mãi cho đến khi đại hội bắt đầu, cả hai dường như mất hết tự tin khi nhìn nhau.

Tiếng trống vang lên cùng tiếng hò hét náo nhiệt, đại hội săn bắn cuối cùng cũng bắt đầu. Cám liếc nhìn xung quanh, Hoàng Thượng cùng các phi tần ngồi trên thượng đài và theo sau là hàng loạt cấm vệ binh. Xung quanh, ba đội của ba Hoàng Tử được cử riêng để thi với nhau.

" Tại sao lại phải săn bắn vào buổi chiều tà thế này?"

Cám vừa thúc ngựa chạy theo sau Vương Thần, vừa lo lắng nhìn xung quanh. Trong rừng giờ đây ánh sáng cũng bắt đầu nhạt dần, nhìn sao cũng thấy nguy hiểm. Nhất là vào thời điểm này, nếu có ai đó lợi dụng mà sát hại các Hoàng Tử thì sao?

" Thấy rồi! Phía trước có một con nai!"

" Nhanh chóng phục kích sau nó, toàn đội tản ra!"

" Tuân lệnh!"

Tiếng hét vang lên, ngay sau đó các đội đều thuần thục mà di chuyển khiến Cám gượng gạo. Nàng nhìn sang Vương Thần đang chú tâm chỉ đạo, không nhận ra đó là con người chỉ biết chơi đùa mà nàng biết. Xong, nàng lại nghĩ đến lá thư kia mà từ từ lui đi. Cô thúc ngựa từ từ lui ra xa, ngay sau đó là chạy cách đi một đoạn. Cho đến khi không còn nghe thấy một tiếng hô hào nào nữa mới dừng lại.

" Ai?!"

Cám giật mình khi nghe thấy tiếng ngựa sột soạt, lập tức hét lớn cầm lấy thanh đoản kiếm Vương Thần đưa cho từ trước. Từ trong bụi cây, nữ hầu hồi trưa bước ra khiến nàng ngạc nhiên.

" Mời tiểu thư đi theo ta!"

Nữ hầu nói, sau đó liền quay đi khiến Cám có chút lưỡng lự. Cuối cùng, nàng vẫn nhanh chóng chạy theo, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Lúc này, Cám mới để ý nữ hầu kia lại một thân giáp phục, bên vai mang theo cung tên.

" Ngươi là ai?"

Cám cẩn trọng nói, nhưng người phía trước không đáp lại nàng. Nếu nàng nhớ không lầm, nữ tử được tham gia chỉ có thể là các tiểu thư nhà thượng võ. Nàng ta cũng nằm trong số đó?

Sau khi đi được một đoạn khá xa, cả hai dừng chân tại một khe suối nhỏ. Cám làm theo người trước mặt, xuống ngựa nhìn xung quanh. Khung cảnh rất đẹp, hai bên là rặng đá, phía trước là khe suối lớn chảy siết. Xa xa, ánh hoàng hôn chiếu lắt léo qua các khe núi khiến Cám có chút ngỡ ngàng. Lúc này, người kia lại tiến gần hơn về phía nàng khiến nàng có chút gượng gạo, tay cầm lên thanh đoản kiếm.

" Ta đã làm theo điều kiện, mau nói sự thật ra!"

Cám vừa nói, vừa cẩn trọng cầm thanh đoản kiếm ra phía trước phòng thân. Nàng nên cảm thấy may mắn khi có một học một khóa phòng thủ ở hiện đại, nhưng lại không chắc chắn có thể vận dụng hết những gì đã học. Nữ tử kia nhìn nàng, chợt cười lớn, tay đã xé mặt nạ trên mặt mình ra. Cám càng nhìn mặt lại cành thêm xanh.

" Lạc.... Lạc Thanh Tư?"

Cám ngạc nhiên nói khi thấy người trước mặt cười lớn, tay đã cầm cung tiễn giương về phía nàng. Nàng nghiến răng, tự trách mình sao lại có thể quên nàng ta cũng biết tất cả.

" Lạc Thanh Tư, ta với cô không thù không oán, sao cô cứ cố chấp như vậy?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!