" Chết tiệt! Sao lại có chuyện này!"
Giọng nói mang theo sự tức giận, nữ nhân diễm lệ trên ghế phượng giờ đã như mất hết bình tĩnh. Xung quanh, không một bóng người, chỉ có một nữ hầu run rẩy quỳ dưới sợ hãi.
Hoàng Hậu ở trên dường như ngày càng thêm mất bình tĩnh, mắt lạnh thêm vài phần. Nàng bỗng hét lên, phất tay làm vỡ cả bình cổ hiếm bên cạnh, nghiến răng nhìn xuống.
" Nói nhanh! Rốt cuộc tên kia đang cố làm gì!"
Nữ hầu ở dưới không ngừng run rẩy không ai khác chính là người hầu thân cận của Hoàng Hậu, Liên Hoa. Nàng ta giờ đây đã như lạc mất giọng, không kiềm được sợ hãi.
" Nô.... nô tỳ không biết! Thất.... Thất.... hoàng tử... thật sự... không nói gì về vụ này"
Choang! Tiếng nói vừa dứt thì một bình cổ nữa lại vỡ, mảnh vỡ từ trên bắn xuống cũng khiến nàng có vài thương tích trên người. Tiếng bước chân ngày một tới gần càng khiến nàng như sợ hãi hơn, gần như đã khóc ra nước mắt. Ngẩng đầu lên, nàng đã thấy Hoàng Hậu tức giận nhìn nàng.
" Vô tích sự! Chết tiệt! Vô tích sự!"
Hoàng Hậu giận dữ, lấy chân đá mạnh nàng xuống đất, vừa mắng vừa chửi. Dù cho người hầu của bà có van xin thì bà vẫn cứ như cũ, còn thêm vài phần ác liệt. Cho đến khi cánh cửa đột ngột mở ra, Hoàng Hậu mới ngừng.
" Ai? Ta đã nói..."
Hoàng Hậu ngước lên hét, nhưng sau đó liền im lặng. Trước mặt bà, đứa con trai của bà đang dửng dưng nhìn bà.
" Ngươi còn đến đây? Giải thích xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đi!"
Hoàng Hậu thuận chân, đạp mạnh vào bụng Liên Hoa thêm một đợt nữa rồi quay lên. Thất Hoàng Tử cũng nhàn nhạt lướt qua người hậu cận này rồi phất tay cho cô ta ra ngoài. Lúc này, chỉ còn Thất Hoàng Tử và Hoàng Hậu.
" Sao vậy? Mới có chút đã kích động.... bà xứng làm mẫu nghi thiên hạ sao?"
Thất Hoàng Tử cười khẩy, nhìn gương mặt xấu xí đang vặn vẹo trên cao. Nhưng bà vẫn không lên tiếng, nhìn lại nhi tử đang khinh miệt hướng về mình chế nhạo.
" Nói thì tốt lắm, xem ngươi đã giúp kẻ địch như hổ thêm cánh thế nào kìa!"
Bà cười khẩy lại, khó khăn kiềm chế cảm xúc. Trên mặt Thất Hoàng Tử thoáng hiện nét khó chịu, nhưng ngay sau đó được che đậy trên lớp quạt mỏng. Hắn vẫn lạnh lùng nhìn lại bà, không thể hiện rõ cảm xúc. Chợt, hắn cười lớn, phe phẩy quạt trước mặt, ánh mắt như sâu hơn vài phần.
" Đúng vậy, ta đã quá bất cẩn. Nhưng.... lời nói dối không thể nào hoàn hảo. Rồi ta sẽ nắm thóp ả ta, khiến ả ta không còn dám có tư tưởng phản bội đấy nữa!"
Thất Hoàng Tử nghiến răng khó chịu nói, nhưng vẫn cố giấu đi sự tức giận đó trên lớp mặt nạ hoàn hảo của mình. Khắc với hắn, Hoàng Hậu giờ lại chuyển sang vẻ mặt cực kì ngu ngốc.
" Nói dối? Ngươi nói cho ta!"
Bà ta không kiên nhẫn nói, nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự khinh miệt của Thất hoàng tử.
" Ngu ngốc! Bà chỉ cần giữ tốt cái ghế này cho tôi là đủ rồi. Tôi đến đây để nhắc bà, giữ cho cái đầu lạnh lại đi. Tốt nhất, đừng làm ảnh hưởng tới tôi!"
Thất Hoàng Tử tiếp tục lên tiếng, hừ lạnh rồi bỏ đi. Một đoạn đối thoại ngắn kết thức vẻn vẹn một nén nhang. Hoàng Hậu tức giận, nhưng lại không thể làm gì, im lặng nhìn con người lạnh như băng kia bước đi.
" Tốt! Xem ra ngươi đã đủ lông đủ cảnh, đến ta cũng muốn tạo phản!"
Bà ta cười châm biếm nói, ngay sau đó bước chân dừng lại khiến bà giật mình. Hắn chỉ quay đầu lại, để lộ ánh mắt lạnh lẽo đã tràn ngập sát khí. Nụ cười khẽ nhếch lên, chậm chạp nhưng lại khiến người ta sợ hãi.
" Cũng phải nhờ công bà! Tốt nhất bà nên an phận đi.... đó là cách trả ơn tốt nhất của tôi rồi đấy!"
Hắn nói, xong bỏ đi trong sự tức giận của Hoàng Hậu. Con bà ta, nhưng bà ta lại bị chính con mình điều khiển. Tách trà bên cạnh giờ đã vỡ tan, máu từ tay bà ta chậm rãi chảy xuống theo các mảnh vỡ.
" Tên nghiệt chủng! Nếu không vì ngươi có ích... ta đã giết chết ngươi!"
_________________
Bên ngoài, Thất Hoàng Tử vẫn chậm rãi bước về điện của mình. Tuy nhiên, sự cố kia của Tấm nằm ngoài khả năng dự đoán cũng khiến hắn lo lắng phần nào. Hắn bước đi chậm chạp, quan sát cảnh xung quanh, nhớ lại toàn bộ những gì được tường thuật lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!