Chương 17: (Vô Đề)

Không đợi Sở Hành suy nghĩ xem nên làm thế nào để dỗ nàng thì Lục Minh

Ngọc đã xoay người, lau nước mắt, khuôn mặt đã lấy lại bình tĩnh.

Nàng cùng Thủ Tĩnh chỉ như bèo nước gặp nhau, cũng không phải là cảm

tình gì sâu nặng, nàng chỉ cảm thông với hoàn cảnh của Thủ Tĩnh, thương tiếc cho một người mạng khổ, cũng không phải là quá thương tâm.

"Biểu cữu cữu, vậy bây giờ biểu cữu cữu muốn xử trí Thủ Tĩnh như thế

nào?" Điều chỉnh xong cảm xúc bản thân, Lục Minh Ngọc quay lại, đôi mắt

vẫn còn đỏ hồng hỏi Sở Hành.

Sở Hành kinh ngạc nhìn Lục Minh Ngọc.

Hắn có một thân muội muội cũng năm tuổi, mỗi lần hắn đi xa nhà, muội

muội đều khóc rất dai dẳng vì không muốn xa đại ca. Những lúc đó, Sở

Hành đặc biệt đau đầu cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì hắn không biết phải dỗ muội muội như thế nào, chỉ có thể cam đoan sẽ sớm bình an trở về. Muội

muội hắn cũng rất hiểu chuyện nhưng cũng phải thút thít thêm một lúc mới thôi, mà Lục Minh Ngọc rõ ràng mới vừa rồi còn rất khổ sở thế mà trong

chốc lát đã có thể lấy lại bình tĩnh.

Rất ngoan, Sở Hành chưa bao giờ gặp đứa nhỏ ngoan như vậy.

"Thuộc hạ của ta sẽ đưa xác của gã về kinh, cũng phải cho An Quốc Tự

một câu trả lời thỏa đáng." Sở Hành liếc nhìn xác Thủ Tĩnh, trả lời

nàng.

Nói xong hắn mới ý thức được có điều không đúng. Một đứa con nít bình

thường khi nhìn người chết không phải là sẽ rất sợ hãi sao? Làm sao đệ

muội còn biết hỏi kế tiếp hắn sẽ làm gì với xác của Thủ Tĩnh? Sở Hành

một lần nữa nhìn Lục Minh Ngọc, lại thấy trong mắt tiểu cô nương hiện

lên vẻ đau thương, dường như không đành lòng.

"Vì sao ngươi lại quan tâm đến hắn như vậy?" Sở Hành vẫn giữ tư thế quỳ

một chân trên đất để nói chuyện cùng nàng, "Hắn bắt ngươi, khiến cha mẹ

ngươi lo lắng, ngươi không tức giận?" Hắn muốn biết nguyên nhân, nếu

không có lý do khác, vậy đệ muội cũng quá đơn thuần thiện lương, quá

nhân từ với kẻ xấu, cũng không phải là chuyện tốt, tương lai dễ bị những kẻ tâm thuật bất chính lợi dụng.

Nghĩ đến những chuyện Thủ Tĩnh đã trải qua, Lục Minh Ngọc không tự chủ

được thở dài, vì đang nhìn xác Thủ Tĩnh nên cũng không biết Sở Hành thấy nàng thở dài thì giật mình: "Biểu cữu cữu, Thủ Tĩnh sư phụ không phải

cố ý giết người, gã......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!