Chương 19: (Vô Đề)

Đến khi vừa xuống đến tầng có máy sưởi, Thư Thanh Nhân đã không kịp chờ thêm cởi áo khoác trả lại Thẩm Tư Ngạn.

Thẩm Tư Ngạn cũng không nói gì, tiếp tục để cho người đi theo cầm áo giúp mình.

Đến tận khi một đoàn người chuẩn bị đưa Thẩm Tư Ngạn xuống dưới sảnh, Thư Thanh Nhân do dự một lúc rất lâu, cuối cùng mới nói mình có chuyện muốn bàn riêng với Thẩm Tư Ngạn.

Biểu hiện hôm nay của Thư Thanh Nhân có thể nói là tuyệt vời, thành viên trong hội đồng quản trị muốn bắt bẻ cũng không được, cộng thêm muốn quan hệ giữa Thư Thanh Nhân và Thẩm Tư Ngạn có vẻ thật sự rất tốt...

Bọn họ lớn hơn giám đốc Thẩm nhiều tuổi như vậy, cũng không thấy giám đốc Thẩm thực sự nghiêm túc coi bọn họ như trưởng bối, ngược lại Thanh Nhân rõ ràng nhỏ tuổi hơn giám đốc Thẩm, nhưng không biết vì sao giám đốc Thẩm lại hạ mặt mũi xuống gọi hai tiếng "Cô nhỏ".

Khả năng là Thanh Nhân trong thực sự có bản lĩnh hơn nhiều so với những gì bọn họ nghĩ.

Hợp đồng cũng đã bàn bạc ổn thỏa, để hai người này thoải mái nói chuyện cũng được.

Từ Lâm và mấy người trong hội đồng quản trị rời đi.

Thư Thanh Nhân lúc này mới thở phào một cái, nhìn về phía Thẩm Tư Ngạn, muốn bảo anh lên phòng làm việc của mình ngồi một lúc.

Cô dẫn anh vào trong văn phòng của mình, còn cố ý khóa cửa, sau đó còn kéo cả rèm cửa xuống.

Không riêng gì Thẩm Tư Ngạn ở trong phòng làm việc, ngay cả những nhân viên ở bên ngoài cũng tò mò ngẩng cổ lên nhìn, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.

Thẩm Tư Ngạn nhìn cô làm một loạt hành vi lén lén lút lút của mình xong, khóe môi anh nhếch lên hứng thú nhìn cô: "Có chuyện gì mà không thể nói trước mặt mọi người, nhất định phải chỉ hai người mới nói được?"

Cô phát hiện người này thật sự rất gợn đòn, chuyện này rõ ràng mọi người đều là người trưởng thành rồi, không nói ra cũng có thể hiểu, anh ta nhất định đang giả vờ không biết gì buộc cô phải nói ra.

Thư Thanh Nhân oán hận nói: "Chuyện tối hôm qua, anh nói có nên nói chuyện đơn độc thế này không?"

Thẩm Thư Ngạn cười hai tiếng, "Nhớ lại rồi à?"

"Không nhớ ra được, nhưng đại khái có thể đoán được tôi đã làm cái gì?"

Hôm qua Từ Thiến Diệp bị Mạnh Thời kéo vào phòng đối diện, như vậy thì người ôm cô lên giường nằm ngủ ngoại trừ người trước mặt này thì không còn ai khác được.

"Sao nào?", Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, giọng nói cực thấp, "Muốn chịu trách nhiệm?"

Thư Thanh Nhân nhìn anh với ánh mất kỳ quái, "Tôi đâu có làm gì anh đâu, chịu trách nhiệm là chịu cái gì chứ?"

Người đàn ông miễn cưỡng dựa vào bàn làm việc, lòng bàn tay chống trên mặt bàn, nghe cô nói vậy thì nhún vai, "Cô không muốn chịu trách nhiệm, vậy thì cô muốn nói với tôi cái gì?"

Thư Thanh Nhân hít một hơi, một mạch nói ra mục đích của mình, "Chuyện tối hôm qua, anh có thể coi như cái gì cũng chưa xảy ra được không?"

Thẩm Tư Ngạn không nói gì.

Cô không biết anh như thế này là đồng ý hay từ chối.

Qua mấy chục giây sau, Thẩm Tư Ngạn mới mở miệng, trong giọng nói có hơi chút hờn dỗi, "Chuyện ở hội sở xem như chưa có gì xảy ra, chuyện tối hôm qua cũng xem như chưa có gì xảy ra, sao cô không nói thẳng ra là chúng ta không quen biết cho xong đi?"

Thư Thanh Nhân lắc đầu, "Không được, anh là người của bên đối tác, sao có thể nói là không quen biết."

Thẩm Tư Ngạn nhíu mày, dường như tức đến bật cười, "Hôm qua đáng lẽ ra tôi nên một phát ném cô vào trong phòng là được."

Thư Thanh Nhân nhỏ giọng lầm bầm: "Thế thì bớt phải lo."

"Vậy thì sau này cô nên uống ít rượu thôi, tránh mỗi lần cô say rượu đều bị tôi bắt gặp," Thẩm Tư Ngạn liếc cô một cái, giọng nói trầm thấp đến có chút đáng sợ, "Đã muốn làm bộ như chưa có gì xảy ra, tốt nhất là cô nhanh chóng chuyển sang khách sạn khác đi."

Thư Thanh Nhân tất nhiên nghe hiểu lời của anh, nghiêm túc gật đầu, "Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức chuyển khách sạn khác."

Yết hầu Thẩm Tư Ngạn nghẹn xuống, sau đó mặt lạnh nói: "Biết thế thì tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!