Chương 8: Máu và nước mắt đau thương - 8

Đầu tiên ba người bọn họ đi xe khách lớn, sau đó đổi thành xe khách nhỏ, cuối cùng là bắt xe buýt công cộng để đến nông thôn nơi bà Trần từng sống.

Nói là xe buýt công cộng. Trên thực tế chỉ có hai chuyến mỗi ngày, 7:30 sáng và 1:30 chiều. Cũng chỉ khoảng hai năm trở lại đây mới có, còn những năm trước đó thì không có tuyến xe buýt.

1:30 chiều, bến xe nhỏ trong thị trấn cực kỳ yên tĩnh, hoàn toàn không có không khí của ngày Quốc khánh.

Bà Trần xuống xe hít một hơi thật sâu hưởng thụ bầu không khí của thị trấn nhỏ.

Vào cuối thế kỷ 20, đại đa số người dân ở Trung Quốc chỉ sống ở một nơi cố định suốt đời. Trong số những thế hệ đó, nếu ai đó sống ở một nơi trong một thời gian dài, sau đó rời đi và may mắn có cơ hội trở lại, sự khác biệt về thời gian và môi trường sống sẽ khiến người này cởi mở và xốn xang hơn so với hầu hết mọi người.

Trung Quốc của mấy mươi năm sau này không còn như xưa nữa.

Vì ai cũng có thể đi đi về về. Những người thực sự cấm rễ ở một nơi, sinh ra, lớn lên và già đi đã trở nên thật hiếm có.

Bà Trần thuộc về những người phụ nữ thời đó, là người có đầu óc thuần khiết, nhìn xa trông rộng và cởi mở.

Trần Nhất Thiên và Vu Kiều đều chịu ảnh hưởng từ bà trong quá trình trưởng thành, điều này rất đáng quý.

Vu Kiều chưa từng đến đây. Trần Nhất Thiên thì lúc nhỏ đã về thăm nhiều lần, kỳ nghỉ hè hay kỳ nghỉ đông, lễ Tết hay là cuối tuần, bà Trần đều mang theo suy nghĩ "lá rụng về cội" trở về đây. Do đó, phong cảnh trước mắt nói chung chỉ có một, nhưng điều mà thị trấn nhỏ mang đến cho ba người lại hoàn toàn khác biệt.

Họ sống ở nhà họ hàng của bà Trần. Nhà này có một cụ bà rất lớn tuổi, là cô của bà Trần. Tiếp đón bọn họ là con trai và con dâu của bà cụ, hơn 50 tuổi, họ và các con cùng mở một trang trại gà công nghiệp, nơi họ sống cách trại gà không xa. Nhà xây hướng Bắc Nam, các phòng nối liền với nhau.

Hôm nay ổn định xong chỗ ở thì ngày hôm sau trời lại mưa, vì vậy kế hoạch xuất hành đã phải hủy bỏ.

Trong nhà có một cậu bé, gọi bà Trần là "Bà cô", vóc người nhỏ hơn Vu Kiều một chút, cũng đang học tiểu học.

Ngày đầu hai đứa nhỏ còn xa lạ, cậu bé tỏ ra rụt rè khi xuất hiện. Ngày hôm sau ăn sáng xong, cậu bé đi theo Vu Kiều đến phòng của họ, thì thầm to nhỏ, chẳng mấy chốc đã thân nhau.

Bà Trần chạy đi trò chuyện với cô của mình, Vu Kiều thì có bạn mới, hai đứa rất thân thiết. Chỉ có Trần Nhất Thiên là buồn chán. Anh lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc radio cũ, thông qua ánh sáng bên ngoài cửa sổ nghiên cứu nó.

Sau buổi trưa, bà Trần hỏi Trần Nhất Thiên Vu Kiều đâu, Trần Nhất Thiên cũng có vẻ mờ mịt, chỉ biết Vu Kiều đã chạy ra ngoài chơi với đứa bé kia.

Bà Trần nói đợi mưa tạnh, buổi chiều có thể lên núi hái nấm, nhưng Vu Kiều vẫn chưa về nên bà đành phải đợi.

Vu Kiều đang bắt cá với người bạn mới của mình.

Hai đứa trẻ tuy chưa biết tên của nhau nhưng đã trở thành bạn bè. Vu Kiều nghe người thân gọi cậu bé là Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu dẫn cô bé đi dọc theo một con sông nhỏ, đến tận nơi sông nhỏ hoà vào sông lớn. Khi sắp chảy vào dòng sông lớn, nước của con sông nhỏ khô cạn đi, trước mặt họ là một lòng sông lớn toàn là đá cuội.

Lòng sông hình thành những gò nhỏ nhấp nhô, nơi thấp trũng tạo thành những trũng nước. Dòng sông lớn từ xa chảy chậm, tạo ra một âm thanh trầm thấp mà chỉ khi yên tĩnh mới nghe thấy được. Ngay khi Tiểu Thạch Đầu nói chuyện với cô bé, cô bé không còn nghe thấy tiếng nước sông nữa.

Hai người bắt cá trong trũng nước.

Nước của con sông nhỏ đến từ trên núi, là nước ngầm, đưa tay chạm vào thấy rất mát. Trong mấy trũng nước này vậy mà thật sự có cá, dài từ một đến ba tất, tất cả đều có lưng màu đen, thong thả bơi lội từng đàn.

Tiểu Thạch Đầu không thấy lạ, nhưng Vu Kiều thì lại có chút phấn khích.

Nước mà cô bé nhìn thấy ở Giang Tô ngoại trừ sông Dương Tử ra thì chỉ có hồ nước hoặc đầm lầy. Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy một dòng chảy thực sự.

Hơn nữa dòng sông trong vắt, chảy xiết, qua làn nước có thể nhìn thấy rõ những viên sỏi và lá rụng dưới sông.

Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy nước như vậy, cũng như cá như thế này.

Sự phấn khích của Vu Kiều trong mắt Tiểu Thạch Đầu chỉ là chuyện quá đỗi bình thường. Cậu bé kêu Vu Kiều lùi lại vài bước, đứng cách trũng nước hai mét rồi tìm kiếm xung quanh, thấy một tảng đá màu xanh có kích thước bằng đầu người, cậu bé cúi xuống ôm nó lên, đập vào một tảng đá ở mép vũng nước.

Hai tảng đá va chạm vào nhau tạo ra âm thanh như tiếng xương gãy.

Vu Kiều không biết phải làm gì, lùi lại một bước, ngơ ngác nhìn.

Tảng đá xanh lăn sang một bên, để lại vết trắng ở điểm va chạm, giống như một vết sẹo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!