Chương 7: Máu và nước mắt đau thương - 7

Trên bục có người đang phát biểu, có thể coi như là một lễ khai giảng ngắn gọn. Trong lúc phát biểu, tất cả các phụ huynh được sắp xếp bên ngoài đội ngũ.

Khi các học sinh xếp hàng nối đuôi nhau đi đến tòa nhà lớp học, Trần Nhất Thiên đứng trước cửa lối vào của dãy lớp học đợi lớp 5-2 đi tới.

Giáo viên chủ nhiệm còn rất trẻ, trông chưa đến 30 tuổi, đeo kính không vành và cột tóc đuôi ngựa thấp.

Trần Nhất Thiên bước đến chào cô giáo của Vu Kiều... Vu Kiều đi ở cuối hàng, thứ ba từ dưới đếm lên, Trần Nhất Thiên gọi cô bé lại.

Cô bé mặc chiếc váy màu xanh da trời và mang một chiếc ba lô hơi phai màu, đi đến trước mặt Trần Nhất Thiên và giáo viên chủ nhiệm.

Hôm nay Vu Kiều đã tự cột tóc đuôi ngựa cho mình, dây cột rất chặt, trán lộ ra sáng bóng, biểu cảm có phần hoang mang, khuôn mặt thể hiện sự thân thiện, hay nói đúng hơn là nịnh nọt, câu nệ mỉm cười với giáo viên chủ nhiệm.

Bà Trần cũng bước đến, Trần Nhất Thiên giới thiệu: "Đây là cô Tiết đó bà."

Bà Trần nói: "Phiền cô Tiết rồi. Đứa trẻ này đang học lớp bốn ở Giang Tô, cũng không biết những gì nó học được có khác gì với ở đây hay không. Thường thì con bé không nói nhiều, nhưng rất thông minh và nhạy bén. Con bé có làm gì sai thì cô cứ việc dạy dỗ."

Cô Tiết đáp lời, vỗ vai Vu Kiều nói cô bé đợi mình ở cửa lớp.

Vu Kiều lúc lắc tóc đuôi ngựa chạy nhanh để theo kịp lớp. Cô bé không có thời gian để gặp Trần Nhất Thiên và bà Trần.

Thấy Vu Kiều đã đi tương đối xa, bà Trần nói: "Ba mẹ của con bé ở Giang Tô, gia đình xảy ra chuyện, thực sự không có cách nào mới phải gửi con bé về đây."

Cô Tiết gật đầu, bày tỏ sự thấu hiểu. Có lẽ đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ấy nghe được tình huống như thế này.

Cô ấy cũng không hỏi gì thêm nữa. Cô ấy đã có vài năm kinh nghiệm giảng dạy, có thể sẽ có một số phụ huynh sẽ kể cho cô ấy nghe mọi thứ, có một số thì xem cô ấy như một cái hốc cây, giữ vai cô ấy mà trút hết những chuyện bực bội trong nhà. Nào là chuyện bồ nhí vợ bé tìm đến tận nhà đủ loại tình huống. Là một giáo viên, cô ấy phải kiên trì lắng nghe.

Vì vậy cô ấy thà gặp được người giống như người trước mặt này đây, cô ấy chỉ lắng nghe những gì mình có thể nghe, sẽ không lắm chuyện muốn tìm hiểu thêm.

Vu Kiều đi theo nhóm bạn học xa lạ đến lớp 5-2, tiếp đó cô Tiết đưa cô bé đến bục giảng, kêu các bạn cùng lớp vỗ tay chào đón bạn mới, sau đó là đủ loại lời dặn dò.

Trên đường về, Trần Nhất Thiên nhìn vào mắt bà Trần, đột nhiên nói: "Vu Hương là một bà mẹ tàn nhẫn."

Bà Trần đi dưới trời xanh mây trắng, lòng buồn trĩu nặng.

Trả lời Trần Nhất Thiên: "Con bé thực sự không có lựa chọn nào khác."

"Sao lại không có? Nuôi con khó đến vậy sao? Giống con trai với con dâu của bà chỉ quan tâm đ ến việc kiếm tiền vậy đó, con thấy Vu Hương chỉ muốn mình rảnh rang thì có." Nói xong thì nheo mắt nhìn bà mình.

Bà Trần gần như vô thức vặn lại: "Con biết gì mà nói! Bệnh của ba Vu Kiều là bệnh đơn giản thôi chắc?"

Trần Nhất Thiên tiếp tục dò hỏi: "Bệnh này có thể lây sang Vu Kiều hả bà?"

Bà Trần nói: "Không đến mức lây bệnh, nhưng không thể để trẻ con đến gần, không gặp cũng không nói chuyện, tốt nhất là không tiếp xúc."

Bà đi vài bước, lại quay đầu nói với Trần Nhất Thiên: "Dù sao đi nữa thì Vu Hương cũng là một người mẹ tốt, biết bảo vệ con mình."

Trần Nhất Thiên vẫn đút tay vào túi quần như cũ, vì vóc dáng cao và tay dài nên lúc đi đường cứ luôn lắc lư, "Chị ấy cũng biết nghĩ!"

Suy nghĩ một lúc, khẽ nói: "Con lớn rồi, không sao cả, nhưng Vu Kiều chỉ mới 11 tuổi, bà có thể chăm sóc con bé, nhưng vẫn không thể thay thế ba mẹ nó được."

Sao Bà Trần có thể không hiểu đạo lý này kia chứ.

Nghĩ đến Trần Nhất Thiên cũng cùng ba mẹ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mấy năm nay chỉ có hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau, tuy nói không thiếu cái ăn cái mặt, nhưng dù sao thì vẫn thua thiệt với người ta.

Hôm nay Trần Nhất Thiên có thể thoải mái nói ra những lời này, có thể thấy rằng thằng bé đã thực sự trưởng thành.

Bà Trần lại thở dài.

Trần Nhất Thiên bước vài bước lớn đi lướt qua bà, rồi lại quanh ngược về nhìn bà nói: "Hay là kêu Vu Hương ly hôn đi!?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!