Chưa đến khai giảng thì Vu Kiều vẫn còn ôm hy vọng, bởi vì trước khi đi Vu Hương đã hứa với cô bé rằng, trừ khi không còn cách nào khác, bằng không mẹ sẽ đến đón cô bé.
Cô bé không hỏi bà Trần hay Trần Nhất Thiên mà chỉ âm thầm quan sát. Những ngày gần đây bất cứ khi nào điện thoại reo, cô bé đều sẽ vểnh tai lên lắng nghe, hy vọng là mẹ mình gọi đến, nhưng không phải, không hề có một cuộc gọi nào cần tránh cô bé cả.
Vu Kiều tự an ủi: Không có tin tức gì cũng không sao, ít nhất là không có tin tức nào nói không đón mình.
Cuối mùa nóng, chợt có một ngày những cơn gió mát thổi đến. Gần đến Lập thu, cũng sắp đi học. Lúc Vu Kiều ở Giang Tô, mùa hè có rất nhiều mưa và sức nóng sẽ kéo dài đến tháng mười, cái gọi là Lập thu này với họ mà nói cũng giống như đảng đối lập yếu thế, không đáng nhắc đến. Nhưng Đông Bắc thì khác. Mùa thu ở Đông Bắc là mùa thu, rất chắc chắn và rõ ràng:
Mùa hè đã qua, sớm muộn gì nhiệt độ cũng sẽ xuống thấp, màu của lá xanh bắt đầu vàng và khô...
Vu Kiều thật không biết phải làm sao với số đồ dùng cá nhân của mình: Bài tập về nhà của kỳ nghỉ hè chỉ mới bắt đầu làm, phía sau không hề đụng tới. Sách giáo khoa lớp bốn trong ba lô đi học dường như cũng vô dụng. Quần dài chỉ mang theo hai cái. Mấy năm gần đây cơ thể cô bé đang ngày một phát triển, cả hai cái quần đều đã ngắn đi. Cô bé không thể kéo nó đến rốn được nữa, vì làm vậy bắp chân sẽ bị lộ ra... Chiếc váy mà Vu Hương đã mua cho cô bé trước khi rời đi, cô bé vẫn không nỡ mặc nó, nhưng mùa thu nói đến là đến, sợ rằng đến lúc khai giảng phải lấy nó ra mặc rồi.
Nỗi u sầu của cô bé 11 tuổi, bà Trần và Trần Nhất Thiên đều không hề hay biết, họ đang lên kế hoạch cho Vu Kiều đi học. Vu Hương tuy ở Giang Tô nhưng lại rất thần thông quảng đại, nhờ người hỏi thăm, tìm được một trường tiểu học công lập gần đây, có thể nhận Vu Kiều. Tiền đề là Vu Kiều cần phải có hộ khẩu ở đây, trước khi nhập học cần phải đăng ký, chỉ cần nộp bản gốc và bản sao sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận bất động sản.
Bà Trần không rành việc này, Vu Hương chỉ có thể giao phó cho Trần Nhất Thiên làm. Vu Kiều như lọt vào trong sương mù, đi theo bà Trần đến ủy ban khu phố. Cô bé không thấy rõ bà Trần đang làm gì, chỉ nhớ rằng dì của ủy ban khu phố rất quen thuộc với bà Trần. Trong phòng dịch vụ, một ông nọ vừa hút thuốc vừa cá cược với người khác. Chỉ vào chân của Vu Kiều nói: "Đứa trẻ này chắc chắn lớn lên sẽ cao! Phải một mét bảy trở lên!" Một số cán sự cũng nhìn cô bé, bán tín bán nghi. Ông hút thuốc hỏi bà Trần, ba mẹ của đứa trẻ cao bao nhiêu. Bà Trần nói: "Mẹ con bé hơn một mét sáu, còn ba nó cũng không cao lắm." Ông hút thuốc nói: "Để rồi xem! Con bé này khẳng định sẽ cao hơn mẹ!"
Chuyện đăng ký hộ khẩu đã được Trần Nhất Thiên đến đồn công an xử lý. Vu Hương vẫn không nói gì với Vu Kiều, nhưng chị đã gửi đồ đến. Trong thùng đồ có giấy giới thiệu định cư của Vu Kiều. Trần Nhất Thiên không đưa nó cho Vu Kiều xem mà cầm đi luôn. Ngoài ra còn có một số quần áo mùa thu và mùa đông, đều là quần áo cũ của Vu Kiều.
Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, Trần Nhất Thiên đã gọi cho Vu Hương. Lần này anh không tránh Vu Kiều, Vu Kiều đang ở bên cạnh lắng nghe.
Qua điện thoại, Trần Nhất Thiên dăm ba câu nói về chuyện đăng ký nhập học của Vu Kiều. Vu Hương ở đầu bên kia điện thoại nói lời cảm ơn. Trần Nhất Thiên tựa hồ chẳng muốn nghe, nói: "Vu Kiều đang ở đây, chị nói chuyện với con bé đi."
Sau đó, điện thoại đến tay Vu Kiều.
Đây là cuộc gọi điện thoại đầu tiên của hai mẹ con. Vu Kiều thì thầm gọi "Mẹ", Vu Hương không nói gì, Vu Kiều lại hỏi: "Mẹ đang ở đâu?"
Vu Hương nói: "Mẹ đang ở Nam Kinh."
Vu Kiều cầm điện thoại bằng cả hai tay, đứng ở cạnh bàn. Ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ không thể chiếu tới cô bé. Từ góc nhìn của Trần Nhất Thiên, cô gái nhỏ giấu mình trong góc tối, đầu cúi xuống thấp, không nói gì trong vài giây.
Trần Nhất Thiên đứng dậy rời đi.
Chỉ còn lại Vu Kiều trong phòng. Cô bé đưa điện thoại sang tai trái, vẫn cầm nó bằng cả hai tay, tai nghe áp sát vào tai, "Mẹ ơi, mẹ không có lựa chọn nào khác nữa đúng không?"
"Sao con?"
"Mẹ nói, trừ khi thật sự không có cách nào khác, mẹ nhất định sẽ trở lại đón con về đi học."
"Ừ... Kiều Kiều, mẹ đã nói với bà Trần rồi, học kỳ này con sẽ ở lại nhà bà. Anh Tiểu Thiên của con đã liên lạc với trường học. Con có thể trực tiếp đến lớp năm vào ngày 1 tháng 9."
Vu Kiều không nói gì.
Vu Hương suy nghĩ một chút, nói: "Con không thích bà Trần sao?"
Vu Hương vội vàng phủ nhận: "Thích, con thích." Cũng lắc đầu phụ hoạ theo.
"Bà Trần sẽ thay mẹ chăm sóc cho con, không phải con nói đồ ăn của bà Trần nấu ngon hơn mẹ nấu đó sao?"
"Dạ!" Vu Kiều gật đầu lần nữa, "Nhưng mà, mẹ ơi, mẹ không sao chứ?"
Bên kia điện thoại, Vu Hương sụt sịt mũi: "Mẹ không sao, ba con bị bệnh. Mẹ phải tập trung chăm sóc cho ba con, không có cách nào chăm sóc con được."
"Ba bị bệnh..." Vu Kiều nhất thời nghẹn ngào. Cô bé và ba mình không quá thân thiết, giữa hai ba con giao tiếp rất ít, nhưng cô bé không thể ngờ được rằng ba mình sẽ bị bệnh.
"Con còn tiền không?"
"Con còn." Tiền tiêu vặt Vu Hương để lại cô bé không động đến một đồng nào, và thật sự cũng không có nơi nào để tiêu tiền.
"Con không cần phải lo lắng về chuyện học phí và sách vở. Mẹ đã sắp xếp cả rồi. Kiều Kiều, con đã lớn rồi, mọi thứ đều phải dựa vào chính mình, đừng làm phiền bà Trần con nhé. Chủ nhật phải giúp bà rửa chén và quét nhà... "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!