Chương 5: Máu và nước mắt đau thương - 5

Tuy có mẹ là người Đông Bắc, nhưng Vu Kiều lại lớn lên ở Giang Tô, nên giọng nói vẫn mang chút đặc trưng của miền Nam.

Vu Kiều ăn một ngụm mì, ngẩng đầu lên nói với bà Trần: "Thơm quá."

Trần Nhất Thiên nghe không lọt tai, dùng đũa gõ nhẹ vào tô của cô bé: "Ngon! Không phải "Thơm"."

Tối hôm sau, bà Trần xào một dĩa cải xào nấm hương, ăn kèm với sườn heo hầm khoai tây. Sườn heo hầm khoai tây được bày trong một cái tô lớn, chất đống như một ngọn núi nhỏ, rắc hành lá lên.

Bà hỏi Vu Kiều ở Quan nội có làm giống vậy không.

Vu Kiều suy nghĩ một lúc, rồi chỉ vào núi nhỏ nói: "Không dùng tô lớn mà dùng dĩa ạ, cũng không đựng nhiều như vậy."

Bà nội nghe xong vui vẻ.

Vu Kiều lại chỉ vào cải xào nấm hương: "Họ cho nhiều đường, ngọt."

Trần Nhất Thiên không nghe nổi nữa, anh chỉ vào dĩa cải xào nấm hương: "Là ngọt ạ! Lần này có 'Đích'*."

*

Vu Kiều liếc anh, nhìn xuống chén cơm của mình, không nói nữa.

Một buổi tối nọ, có người gọi Trần Nhất Thiên ở dưới lầu, anh nhìn thoáng qua cửa sổ rồi đi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Vu Kiều từ phòng của bà Trần đi ra, đứng trên lối đi nhìn Trần Nhất Thiên mang giày.

"Anh ơi, anh đi đâu vậy?"

Trần Nhất Thiên phớt lờ cô bé, nói về phía phòng của bà nội: "Bà ơi, bạn con tìm, con ra ngoài một lát."

Bà Trần đặt đồ đang vá xuống, bước ra ngoài, nói: "Con đi đâu vậy? Hay là mang Kiều Kiều theo cùng đi, con bé vẫn chưa có cơ hội ra ngoài chơi."

Lối đi nhỏ ánh sáng lờ mờ, Trần Nhất Thiên đang vịn tủ giày, vặn vẹo chân nhét vào giày. Anh quay đầu lại nhìn Vu Kiều, đôi mắt đen trắng ấy như muốn hấp thu toàn bộ ánh sáng trong lối đi. Anh nhìn lướt qua đỉnh đầu cô, "Để lần sau đi ạ."

Nói xong thì đẩy cửa, chân trước bước ra, chân sau cũng không thèm nâng lên, kéo lê... Vu Kiều chỉ thấy cánh cửa mở ra một khe nhỏ, thiếu niên tay dài chân dài lách người ra ngoài, cánh cửa đóng "cạch".

Cuộc sống ở Thẩm Dương chính thức bắt đầu. Cô bé tìm chiếc ba lô đi học mà mình đã mang từ Giang Tô đến, lấy bài tập hè ra làm.

Hầu hết trong ba lô đi học đều là sách và một vài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, bởi vì chưa dùng đến nên tất cả chúng đều là đồ mới.

Cô bé nghĩ về Vu Hương, nghĩ về các chi tiết khi sắp xếp hành lý và nghĩ về lời nói của ba mẹ mình... Có vẻ như Vu Hương đã có kế hoạch từ trước, việc cô bé bị đưa đến đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Cô bé làm xong hai câu thì đột nhiên nghĩ, mình có thể không làm bài tập hè mà! Bởi vì có thể mình sẽ phải chuyển trường, không trở lại trường lúc trước nữa, sẽ học lớp năm ở đây. Giáo viên ở đây đâu có thu bài tập về nhà mà giáo viên lúc trước giao...

Trong phòng không có bàn nên cô bé ngồi xếp bằng ở trên giường, chồm lên bệ cửa sổ để làm bài tập về nhà. Nghĩ đến đây, cô bé nghiêng đầu gối lên tay trái, tay phải vẽ nguệch ngoạc vài đường trên giấy, giọt nước mắt lớn rơi trên sống mũi.

Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, khu này không có hàng rào hay bất động sản gì, ở phía Bắc có vài dãy nhà, những tòa nhà gạch đỏ ấy được sơn màu trắng xám, không khác gì tòa nhà cô bé đang ở.

Vu Kiều nhìn thấy mình trong kính, thấy cái tủ gỗ đằng sau cánh cửa, trên ngăn tủ xếp đầy sách.

Vu Kiều vẫn luôn không chú ý đến tủ gỗ trong phòng vì khi mở cửa ra thì chiếc tủ gỗ ấy sẽ bị cửa chặn lại. Nhưng hôm nay, từ góc nhìn phản chiếu trên kính, cô bé mới phát hiện ra rằng trên kệ có rất nhiều sách.

Vu Kiều lấy lại tinh thần, cô bé dùng tay lau nước mắt trên sống mũi, bước xuống giường.

Đúng như dự đoán, không có truyện và cũng không có album ảnh.

Cô bé cẩn thận rút từng cuốn, mở nó ra, phát hiện xem không hiểu gì, lại cẩn thận gấp lại nhét về chỗ cũ.

Một số cuốn sách đã bám đầy bụi do đã lâu không chạm vào, các trang sách quá cứng, khi lật còn nghe "soạt soạt".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!