Trường Mỏ có nhà ăn.
Nó nằm ngay trong dãy nhà cấp bốn của ký túc xá, có hai phòng dành cho nhà ăn: Một phòng làm bếp, còn một phòng kê mấy cái bàn để học sinh ăn cơm.
Trường tìm một phụ nữ từ thị trấn bên dưới nấu ăn, chỉ cung cấp bữa trưa và bữa tối, không có bữa sáng. Về hương vị thì đừng mong gì nhiều.
Người phụ nữ đó họ Mạnh, học sinh đều gọi dì ấy là dì Mạnh.
Sau này khi Vu Kiều lớn lên, đã từng ăn nhiều món ăn từ khắp Giang Nam, Giang Bắc, trong và ngoài nước, như mỳ Ý, sushi, cà ri, cá đao ở Trường Giang, mỳ gạo Vân Nam, thịt cừu nướng Tân Cương... nhưng cô không bao giờ quên được những năm tháng ở một góc bị lãng quên của Thẩm Dương, nơi cô đã ăn ở nhà ăn của trường Mỏ suốt mấy năm.
Trong ký ức về vị giác, chỉ có ba hương vị: Hương vị từ gói gia vị mỳ ăn liền, mùi hành tây, và hương vị của tương ớt tỏi Lợi Dân.
Dì Mạnh đến trường vào gần trưa, đạp xe đến, mặt lạnh tanh nấu ăn. Học sinh nói chuyện với dì ấy, dì ấy cũng không thèm đáp lại.
Thói quen của dì ấy là ngâm gạo trước một ngày trong một thau nhựa lớn màu đỏ. Ngày hôm sau khi nấu, gạo sẽ chín nhanh hơn, rút ngắn đáng kể thời gian dì ấy phải ở lại trường.
Học sinh không hiểu, nhưng giáo viên thì biết rằng gạo ngâm sẽ mất vị ngon. Vì chuyện này mà hiệu trưởng đã nhắc nhở dì ấy vài lần, thậm chí có lần còn đứng bếp giám sát khi dì ấy nấu ăn. Nhưng dì Mạnh chỉ hứa suông, còn thực tế thì vẫn như cũ.
Trường không có đủ tiền để thuê đầu bếp giỏi hơn, và khi hiệu trưởng trách mắng quá gay gắt, dì Mạnh lại càu nhàu: "Ông trả cho tôi có bao nhiêu tiền đâu, nhà tôi cũng bao việc phải lo, con tôi học nghề xong sắp phải đi thực tập, cái gì cũng cần tiền. Nếu tôi có thể về sớm hơn..."
Dù lý lẽ chẳng đâu vào đâu, nhưng với những lời càu nhàu đó, hiệu trưởng cũng đành chịu thua.
Trường chắc chắn không thể mua loại gạo chất lượng tốt như gạo Bàn Cẩm mới thu hoạch, cộng thêm việc dì Mạnh ngâm gạo qua loa, nên cơm nhạt nhẽo như nhai sáp.
Chỉ còn cách hy vọng vào món ăn mà thôi.
Dì Mạnh thường nấu hai món: Cải thảo hầm đậu hũ và canh "vung tay áo".
Món cải thảo hầm đậu hũ của dì ấy, không hiểu dì ấy nấu kiểu gì mà: Nước chỉ có vị nước, dầu chỉ có vị dầu, cải thảo còn nguyên vị sống, đậu hũ thì chẳng có chút hương vị đậu.
Nếu mặt bạn lạ, múc một muôi thì đậu hũ cũng chỉ có hai miếng. Bạn cười ngọt ngào một chút thì dì ấy mới có thể múc thêm cho bạn chút cái.
Vì vậy, gia vị ăn kèm là thứ không thể thiếu.
Học sinh khi ăn mỳ ăn liền, gói gia vị không dùng hết sẽ để dành, rồi giấu ở đâu đó trong hai căn bếp kiêm nhà ăn trống trơn đó.
Khi cầm cặp lồng inox đựng canh cải thảo đậu hũ, họ sẽ lục lọi trong ngăn bàn của cái bàn cũ nát ở góc, tìm gói gia vị mỳ của mình, rắc vào canh, vậy là canh đột nhiên trở nên ngon lành.
Những bạn thân thiết sẽ chia sẻ chung một gói gia vị.
Ngoài gia vị mỳ ăn liền, còn có hành lá, tuy nhiên vì theo mùa nên món ngon này không phải lúc nào cũng có.
Bên ngoài bức tường phía Tây của trường có một mảnh vườn rau, mỗi năm vào mùa xuân, trường tổ chức cho học sinh lớp dưới đi trồng rau, như xà lách, hành, cà tím, ớt... Trồng đại khái một ít, gặp năm mưa thuận gió hòa thu hoạch tốt, trước khi ăn cơm, học sinh có thể ra vườn nhổ một nắm hành, dì Mạnh chỉ làm ngơ, dù sao đó cũng chẳng phải đất của nhà dì ấy.
Nhưng ăn hành có một vấn đề lớn, đó là buổi chiều đi học sẽ có mùi hành nồng nặc.
Lựa chọn tốt hơn là tương ớt tỏi Lợi Dân.
Cửa hàng tạp hóa của trường có bán, giá một tệ một gói. Trường có hai cửa hàng tạp hóa, một cửa hàng do vợ hiệu trưởng mở, một cửa hàng do vợ thầy giáo dạy toán mở.
Hai nhà là hàng xóm, sống ngay dưới chân núi, cùng dãy với ký túc xá nam.
Vì cạnh tranh làm ăn, mối quan hệ giữa hai bà vợ rất căng thẳng, gặp nhau cũng chẳng thèm nhìn mặt.
Vu Kiều cũng như nhiều học sinh khác, bị ép phải chọn phe.
Nếu vài hôm trước bạn đã mua mỳ ăn liền ở nhà vợ thầy dạy toán, rồi hôm sau bạn lại đến nhà hiệu trưởng mua tương ớt, bà chủ vợ hiệu trưởng sẽ nói: "Vu Kiều, dạo này không thấy con ghé qua nhỉ, bên kia hết tương ớt rồi à?"
Dù kinh doanh chẳng lớn lắm, nhưng công tác điều tra thương mại lại rất kỹ lưỡng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!