Vu Kiều mua viết xong thì trở lại KFC, trả lại tiền thừa cho Vu Hương.
Tối hôm đó Vu Hương giao Vu Kiều cho Tiểu Thiên, chị muốn nói chuyện với bà Trần. Tại bàn tròn trong phòng của bà Trần, Vu Hương lấy ra một sắp tiền: "Con biết rằng nếu không có số tiền này, bà cũng sẽ chăm sóc cho Kiều Kiều rất tốt. Nhưng nếu bà không nhận nó thì con không an lòng."
Bà Trần tất nhiên là từ chối: "Ba của Tiểu Thiên luôn cho bà tiền. Điều kiện của chú và cô của nó cũng rất tốt. Bà không cần con trả thù lao, cất lại đi!"
"Bà nội ơi." Giống như Tiểu Thiên, chị gọi bà nội.
"Ba mẹ con đều không còn nữa. Mấy năm trước tình trạng của bọn con cũng ổn nhưng vẫn luôn không về đây thăm bà. Cho dù không phải là chi phí sinh hoạt của Kiều Kiều, thì số tiền này cũng coi như là con hiếu kính với bà."
Bà Trần đứng dậy bước đến đầu giường, lấy ra một chiếc ví vải thô, mở nó ra trước mặt Vu Hương: "Con nhìn xem, bọn bà một già một trẻ, bình thường cũng không tiêu tốn mấy. Số tiền này bà xài cũng không hết."
Vu Hương mở chiếc ví ra nhìn. Trong đó lớn nhất là tờ một trăm, thấp nhất là tờ mười, được ép trong ví suốt một thời gian dài, cực kỳ phẳng và có mùi mực cũ.
Bà Trần tiếp tục nói: "Chồng của con bà chỉ mới gặp được mấy lần, cũng không biết là người như thế nào. Lúc đó con cứ khăng khăng đòi đi theo cậu ta, ba mẹ con cũng không có cách nào. Giờ ba mẹ con không còn nữa, con cứ coi nhà bà như là nhà mẹ đẻ của con, nếu ở bên ngoài có gặp bất kỳ khó khăn gì thì hãy quay về tìm bà... "
Vu Hương bật khóc, những ngón tay chị khẽ run lên: "Dạ, con biết. Anh ấy... trước đây anh ấy rất tốt..."
"Hãy nghe lời bà, cất tiền đi. Nếu nửa năm cuối con gái con đi học ở đây thì con hãy lại đưa."
Vu Hương cũng không khách sáo nữa, cất tiền vào.
Bà Trần khẽ thở dài: "Cũng không biết con về đó rồi còn phải tốn bao nhiêu tiền nữa."
Vu Hương nói với Vu Kiều rằng chị phải trở về quê nhà để viếng mộ ba mẹ, rồi còn phải đến đồn công an để làm thẻ căn cước, rất nhiều việc vặt vãnh, nên để Vu Kiều đợi ở nhà bà Trần, trước khi đi học sẽ đến đón cô bé.
"Mỗi ngày con đều phải làm bài tập về nhà, ngày nào cũng phải làm, đừng để đến gần lúc bắt đầu đi học rồi mới cuống cuồng lên."
"Bà Trần đã lớn tuổi rồi, cơm nước xong xuôi phải giúp bà dọn dẹp chén đũa."
"Ngoại trừ bà Trần và anh Tiểu Thiên, người khác cho bất cứ thứ gì cũng không ăn, người khác muốn dẫn con đi chơi không được đi. Ngoài ra, con gái phải chú ý bảo vệ mình, chỗ được quần áo che không thể cho con trai đụng vào."
Chị tạm dừng một lúc rồi nói tiếp: "Nếu có người bắt nạt con thì hãy gọi cho mẹ. Đúng rồi, số điện thoại!"
Vu Hương lấy cuốn bài tập trên bàn của Vu Kiều, viết một số điện thoại trên trang giấy trắng cuối cùng, rồi lại thêm mã vùng vào phía trước.
"Đây là số điện thoại của bạn ba mẹ. Con nói con là con gái của Vu Hương. Dì ấy sẽ nói lại với mẹ."
Vu Kiều nhìn thoáng qua: "Không phải mẹ nói xong việc sẽ đến đón con sao?"
Vu Hương nghẹn ngào: "Trong trường hợp khẩn cấp, con muốn tìm ba cũng có thể gọi vào số điện thoại này!" Mã vùng của số điện thoại này là ở Nam Kinh, tỉnh Giang Tô.
Vu Kiều không vui lắm, con bé này lúc không vui cũng sẽ không khóc, quay lưng lại đối mặt với tường ngủ.
Vu Hương tắt đèn, vừa định mở cửa thì nghe thấy Vu Kiều gọi mình: "Mẹ ơi, mẹ nói trước khi bắt đầu vào học sẽ đến đón con, có thật không mẹ?"
Vu Hương giữ cửa, hít một hơi thật sâu, cắn răng nói: "Là thật, nếu như không có gì thay đổi, mẹ nhất định sẽ đến đón con."
---
Ngày hôm sau, khi Vu Kiều thức dậy thì Vu Hương đã đi rồi.
Chuyện này cũng đã trong dự liệu của Vu Kiều. Nhưng cho dù là như vậy thì đối với một đứa trẻ 11 tuổi lần đầu tiên xa mẹ và bước vào một môi trường hoàn toàn xa lạ mà nói, vẫn là một thách thức rất lớn.
Cũng lo lắng như cô bé, còn có bà Trần và Trần Nhất Thiên.
Bà Trần cũng đã làm hết sức mình chứ không hề nói suông. Bà làm trứng cho bữa sáng, không phải trứng luộc hay trứng chiên, mà là trứng ốp la.
Trứng ốp la cũng là một món yêu thích của Trần Nhất Thiên. Anh cũng lo lắng không yên. Dựa trên sự hiểu biết của anh về đứa trẻ 11 tuổi thì sáng nay, sợ là không thể thiếu chuyện khóc lóc om sòm, lăn qua lộn lại, gào rống và thậm chí là chạy trốn khỏi nhà. Nhưng anh đã hứa với Vu Hương là sẽ chăm sóc con gái của chị. Nếu như mới trận đầu tiên mà đã bị đánh cho tơi bời thì anh đúng là vô dụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!